Tudodanchu's Weblog

Freedom, Democracy, Human Rights, No Communism For Vietnam

CSVN Ra Kế Hoạch: Gom Vàng Toàn Dân – Vietnam plans to rob gold nationally

Posted by tudodanchu trên Tháng Hai 17, 2012

http://www.youtube.com/watch?v=6T6ECTDhqIQ

http://www.youtube.com/user/notocommunism7

gom-vang-toan-dan

CSVN Ra Kế Hoạch: Gom Vàng Toàn Dân – Vietnam plans to rob gold nationally

CSVN Ra Kế Hoạch: Gom Vàng Toàn Dân để “khơi thông được nguồn lực trong nhân dân”

HANOI (VietBao) — Nhà nước VN đang soạn một kế hoạch để gom vàng của dân chúng vào kho chính phủ theo một chiến lược gọi là “Huy động vàng trong dân để phục vụ cho phát triển kinh tế – xã hội,” theo bản tin trên tờ Diễn đàn Doanh nghiệp (DĐDN).

Chiến lược này sẽ được Ngân Hàng Nhà Nước (NHNN) trình chính phủ đề án vào quý 2 năm nay.

Lý do vì vàng được dân chúng cất giấu cần được chính phủ thực hiện kế sách gọi là “vừa hướng tới quản lý thị trường vàng vừa khơi thông được nguồn lực trong nhân dân,” theo báo DĐDN.

Tuy nhiên, nhà phân tích kinh tế Phan Nam trên báo DĐDN gọi đó là chuyện: ‘Huy động vàng trong dân: “Tính cua trong lỗ”…’

Tại sao chính phủ muốn gom vàng của dân về kho công khố? Báo DĐDN giải thích:

“Theo đánh giá của NHNN, lượng vàng đang ở trong dân tương đối lớn, khoảng 300 – 500 tấn.

Thử làm một phép tính: Hiện nợ nước ngoài của VN khoảng 44 tỉ USD. Nếu NHNN huy động được 300-500 tấn vàng (tương đương 18-30 tỉ USD), ngoại tệ quốc gia sẽ cân đối đáng kể so với nợ nước ngoài và nâng cao năng lực cạnh tranh của nền kinh tế.”

Trong khi đó, nhà phân tích kinh tế Hoàng Xuân Huy trên báo Sài Gòn Tiếp Thị gọi việc chính phủ gom vàng của dân về giữ ở công khố là “Để vàng trong dân không “chết”: Huy động vàng vật chất đồng thời với việc xây dựng thị trường vàng phi vật chất…”

Báo SGTT vẽ ra viễn ảnh lạc quan:

“Nếu NHNN đứng ra huy động vàng thì xét về mặt lý thuyết đây là nơi đáng tin cậy nhất để “chọn mặt gửi vàng” hơn bất kỳ tổ chức, cá nhân nào. Đồng thời, nếu hệ thống NHTM được sử dụng như các đại lý huy động của NHNN thì với mạng lưới hoạt động rất rộng của hệ thống NHTM hiện nay sẽ rất tiện lợi cho việc rút và gởi vàng của người dân. Tuy nhiên, đây mới chỉ là điều kiện cần, điều kiện đủ cho sự tiện lợi và an toàn này phải là sự sẵn sàng của các đại lý huy động vàng. Sự sẵn sàng này cần phải được quy định bằng những cơ chế minh bạch nhằm đảm bảo chất lượng của các đại lý huy động vàng, và do đó giúp người dân có thể gửi và rút vàng theo đúng kỳ hạn tại bất cứ điểm giao dịch nào.”

Tuy nhiên, cả hai báo đều tránh né câu hỏi có thể đặt ra: nếu chính phủ gom hết vàng của dân vào kho chính phủ, rủi có biến động chính trị, như đảo chánh hay cánh mạng dân chủ bùng nổ… khối lượng vàng trong kho chính phủ có thể sẽ bị biến mất hoặc chở hết qua Bắc Kinh, thì ai sẽ trả lại dân chúng khối vàng đã bị thu gom đó?

Báo DĐDN tránh nói về rủi ro chính trị, nhưng đã nêu ra rủi ro về biến động giá vàng và về thói quen giữ vàng của dân VN:
“…Nghe có vẻ hợp lý nhưng đó chỉ là “tính cua trong lỗ” bởi trên thực tế việc quản lý thị trường vàng thời gian vừa qua đã bộc lộ bất cập và khó có thể thay đổi thói quen “giữ” vàng trong dân. Không quá khi nói rằng thị trường vàng VN trong năm 2011 chịu nhiều biến động của chính sách hơn là biến động về giá (bởi biến động về giá vàng là biến động chung của toàn thế giới). Nhiều người ví von việc quản lý thị trường vàng hiện nay giống như người giữ ếch, nắm chặt thì sợ nó không thở được còn thả ra thì nó nhảy mất. Chúng ta đã đưa ra nhiều chính sách nhằm quản lý thị trường vàng nhưng dường như mỗi chính sách đưa ra gỡ được nút thắt này thì lại nảy sinh nút thắt khác…”

Dân chúng VN có tin cậy để gửi vàng vào kho chính phủ CSVN hay không? Và việc chính phủ CSVN huy động vàng trong dân có phải là một hình thức “đánh tư sản” kiểu mới hay không? Và nhiều câu hỏi khác nữa… chắc chắn là dân VN sẽ nêu lên trong khi chờ đọc bản đề án “Huy động vàng trong dân” do Ngân Hàng Nhà Nước sẽ trình chính phủ vào quý 2 năm 2012, nghĩa là khoảng hơn một tháng nữa

Lời bàn: Hiện nay, Tàu đang tích trữ ngân hàng vàng (gold reserves) để thay thế dự trữ USD. Điều này, chứng tỏ đảng CSVN đã bán hoàn toàn nước VN cho Tàu để đổi lấy hàng tỉ USD từ Tàu để độc quyền cai trị VN và biến dân VN mãi mãi làm nô lệ cho Tàu. Ngược lại, đảng CSVN phải trả vào quỹ vàng của Tàu 500 tấn vàng nên đảng CSVN buộc phải vơ vét vàng toàn dân. Đảng CSVN với tên đồ tể đầu sỏ Hồ Chí Minh đã giết hơn 20 triệu dân VN vô tội, bán nước buôn dân cho Tàu, bắt dân làm nô lệ cho bọn cộng sản. Toàn dân VN trong nước hãy lật đổ bạo quyền cộng sản, xây dựng 1 nước VN mới tự do, dân chủ, nhân quyền, không cộng sản

Posted in CSVN Ra Kế Hoạch: Gom Vàng Toàn Dân - Vietnam plans to rob gold nationally | Thẻ: | Leave a Comment »

Vietnamese Communist Party wanted to submit themselves to China and be part of a greater China

Posted by tudodanchu trên Tháng Mười Hai 25, 2011

Vietnamese Communist Party wanted to submit themselves to China and be part of a greater China

Vietnamese officials display the Chinese flag with an extra star to welcome Chinese Vice-President visit to Vietnam. The Vietnamese are very concerned about the subliminal mis-presentation of China’s flag by the Vietnamese authorities. An extra star added to the China’s flag was speculated that the Vietnamese authorities wanted to submit themselves to China and be part of a greater China

This slideshow requires JavaScript.

http://www.youtube.com/watch?v=xCR-n2qnw48

Posted in Vietnamese Communist Party wanted to submit themselves to China and be part of a greater China | Thẻ: | Leave a Comment »

súc vật thích quảng độ – võ văn ái hãy xem Thái Hà đấu tranh

Posted by tudodanchu trên Tháng Mười Một 12, 2011

suc-vat-thich-quang-do-vo-van-ai

súc vật thích quảng độ – võ văn ái hãy xem Thái Hà đấu tranh

http://www.youtube.com/watch?v=d-_r-FgnpxA

http://www.youtube.com/user/ngphutrongbannuoc

Posted in súc vật thích quảng độ - võ văn ái hãy xem Thái Hà đấu tranh | Thẻ: | Leave a Comment »

Boycott China to save the world

Posted by tudodanchu trên Tháng Mười 16, 2011

Boycott China to save the world
– China poisons the world by products made in China
– China expands military and economic powers to take over natural resources, lands and seas around the world

http://www.youtube.com/watch?v=VVt-JTFU1fA

http://www.youtube.com/user/hochiminhkhatmau

Posted in Boycott China to save the world | Thẻ: | Leave a Comment »

Torture methods in China

Posted by tudodanchu trên Tháng Mười 15, 2011

torture-methods-in-china

Torture methods in China

Posted in Torture methods in China | Thẻ: | Leave a Comment »

China’s hi-tech ‘death van’ where criminals are executed and then their organs are sold on black market

Posted by tudodanchu trên Tháng Mười 11, 2011

china-hi-tech-death-van

China’s hi-tech ‘death van’ where criminals are executed and then their organs are sold on black market

China’s hi-tech ‘death van’

Death will come soon for Jiang Yong. A corrupt local planning official with a taste for the high life, Yong solicited money from businessmen eager to expand in China’s economic boom.

Showering gifts on his mistress, known as Madam Tang, the unmarried official took more than £1 million in bribes from entrepreneurs wanting permission to build skyscrapers on land which had previously been protected from development.

But Yong, a portly, bespectacled figure, was caught by the Chinese authorities during a purge on corrupt local officials last year.

He confessed and was sentenced to death. China executed 1,715 people last year, so one more death would hardly be remarkable.

Disguised: The execution vehicle looks like a normal police van

But there will be nothing ordinary about Yong’s death by lethal injection. Unless he wins an appeal, he will draw his final breath strapped inside a vehicle that has been specially developed to make executions more cost-effective and efficient.

In chilling echoes of the ‘gas-wagon’ project pioneered by the Nazis to slaughter criminals, the mentally ill and Jews, this former member of the China People’s Party will be handcuffed to a so-called ‘humane’ bed and executed inside a gleaming new, hi-tech, mobile ‘death van.’

After trials of the mobile execution service were launched quietly three years ago – then hushed up to prevent an international row about the abuse of human rights before the Olympics last summer – these vehicles are now being deployed across China.

The number of executions is expected to rise to a staggering 10,000 people this year (not an impossible figure given that at least 68 crimes – including tax evasion and fraud – are punishable by death in China).

Developed by Jinguan Auto, which also makes bullet-proof limousines for the new rich in this vast country of 1.3 billion people, the vans appear unremarkable.

They cost £60,000, can reach top speeds of 80mph and look like a police vehicle on patrol. Inside, however, the ‘death vans’ look more like operating theatres.

Executions are monitored by video to ensure they comply with strict rules, making it possible to describe precisely how Jiang Yong will die. After being sedated at the local prison, he will be loaded into the van and strapped to an electric-powered stretcher.

This then glides automatically towards the centre of the van, where doctors will administer three drugs: sodium thiopental to cause unconsciousness; pancuronium bromide to stop breathing and, finally, potassium chloride to stop the heart.

Death is reputed to be quick and painless – not that there is anyone to testify to this. The idea for such a ‘modern’ scheme is rooted in one of the darkest episodes in human history.

The Nazis used adapted vans as mobile gas chambers from 1940 until the end of World War II. In order to make the best use of time spent transporting criminals and Jewish prisoners, Hitler’s scientists developed the vehicles with a hermetically sealed cabin that was filled with carbon monoxide carried by a tube from the exhaust pipes.

The vans were first tested on child patients in a Polish psychiatric hospital in 1940. The Nazis then developed bigger models to carry up to 50 prisoners. They looked like furniture removal vans. Those to be killed were ordered to hand over their valuables, then stripped and locked inside.

As gas was pumped into the container and the van headed towards graves being dug by other prisoners, the muffled cries of those inside could be heard, along with banging on the side.

With the ‘cargo’ dead, all that remained was for gold fillings to be hacked from the victims’ mouths, before the bodies were tipped into the graves.

Now, six decades later, just like the Nazis, China insists these death vans are ‘progress’.

The vans save money on building execution facilities in prisons or courts. And they mean that prisoners can be executed locally, closer to communities where they broke the law.

The Nazi gas van: It killed up to 50 prisoners at a time

‘This deters others from committing crime and has more impact,’ said one official.

Indeed, a spokesman for the makers of the ‘death vans’ openly touted for trade this week, saying they are the perfect way to ‘efficiently and cleanly’ dispatch convicts with lethal injections. Reporting steady sales throughout China, a spokesman for Jinguan Auto – which is situated in a green valley an hour’s drive from Chongqing in south-western China – said the firm was bucking the economic trend and had sold ten more vans recently.

The exact number in operation is a state secret. But it is known that Yunnan province alone has 18 mobile units, while dozens of others are patrolling in five other sprawling provinces. Each van is the size of a specially refitted 17-seater minibus.

‘We have not sold our execution cars to foreign countries yet,’ beamed a proud spokesman. But if they need one, they could contact our company directly.’

Officials say the vehicles are a ‘civilised alternative’ to the traditional single shot to the head (used in 60 per cent of Chinese executions), ending the life of the condemned quickly, clinically and safely – proving that China ‘promotes human rights now,’ says Kang Zhongwen, designer of the ‘death van’.

It seems a perverse claim, but certainly the shootings can be gruesome. Once carried out in public parks, these executions -sometimes done in groups – have seen countless cases of prisoners failing to die instantly and writhing in agony on the ground before being finished off.

There are other concerns: soldiers carrying out the shooting complain that they are splashed with Aids-contaminated blood. After the shooting, relatives are often presented with the bullet hacked from the condemned’s body – and forced to pay the price of the ammunition.

While posing as a modernising force in public, Chinese leaders remain brutal within their own borders. They are, however, anxious to be seen to be moving away from violence against their own people, stressing that all judicial decisions have been taken out of the hands of vengeful local officials and must be ruled on from Beijing.

China has traditionally always taken a ruthless, unemotional view of crime and punishment. Before injections and bullets, the most chilling sentence was death by Ling Chi – death by a thousand cuts – which was abolished only in 1905.

The condemned man was strapped to a table and then, in what was also known as ‘slow slicing’, his eyes were gouged out.

This was designed to heighten the terror of not being able to see what part of his body would suffer next. Using a sharp knife, the executioner sliced at the condemned’s body – chopping off the ears, fingers, nose and toes, before starting to cut off whole limbs.

Traditionalists insisted that exactly 3,600 slices were made. The new mobile execution vans may, indeed, be more humane than this, but their main advantage in official eyes is financial.

According to undercover investigations by human rights’ groups, the police, judiciary and doctors are all involved in making millions from China’s huge trade in human body parts.

Inside each ‘death van’ there is a dedicated team of doctors to ‘harvest’ the organs of the deceased. The injections leave the body intact and in pristine condition for such lucrative work.

After checking that the victim is dead, the medical team first remove the eyes. Then, wearing surgical gowns and masks, they remove the kidney, liver, pancreas and lungs.

Little goes to waste, though the heart cannot be used, having been poisoned by the drugs.

The organs are dispatched in ice boxes to hospitals in the sprawling cities of Beijing, Shanghai and Guangzhou, which have developed another specialist trade: selling the harvested organs.

At clinics all over China, these organs are transplanted into the ailing bodies of the wealthy – and thousands more who come as ‘organ tourists’ from neighbouring countries such as Japan, South Korea, Singapore and Taiwan.

Chinese hospitals perform up to 20,000 organ transplants each year. A kidney transplant in China costs £5,000, but can rise to £30,000 if the patient is willing to pay more to obtain an organ quickly.

With more than 10,000 kidney transplants carried out each year, fewer than 300 come from voluntary donations. The British Transplantation Society and Amnesty International have condemned China for harvesting prisoners’ organs.

Laws introduced in 2006 make it an offence to remove the organs of people against their will, and banned those under 18 from selling their organs.

But, tellingly, the law does not cover prisoners.

‘Organs can be extracted in a speedier and more effective way using these vans than if the prisoner is shot,’ says Amnesty International.

‘We have gathered strong evidence suggesting the involvement of Chinese police, courts and hospitals in the organ trade.’

The bodies cannot be examined. Corpses are driven to a crematorium and burned before independent witnesses can view them.

A police official, who operates a ‘multi-functional and nationwide, first-class, fixed execution ground’ where prisoners are shot, confirmed to the Mail that it is always a race against time to save the organs of the executed – and that mobile death vans are better equipped for the job.

‘The liver loses its function only five minutes after the human cardiac arrest,’ the officer told our researcher.

‘The kidney will become dysfunctional 30 minutes after cardiac arrest. So the removal of organs must be completed at the execution ground within 15 minutes, then put in an ice box or preservation solution.’

While other countries worry about the morality of the death penalty, China has no such qualms.

For the Beijing regime, it is not a question of whether they should execute offenders, but how to do it most efficiently – and make the most money from it.

http://www.youtube.com/watch?v=_ug-ikOYXeQ

http://www.youtube.com/user/quoctachochiminh

Posted in China's hi-tech 'death van' where criminals are executed and then their organs are sold on black market | Thẻ: | Leave a Comment »

Heal the world (Michael Jackson live cover) @ Open Concert – Super Junior

Posted by tudodanchu trên Tháng Chín 18, 2011

Heal the world (Michael Jackson live cover) @ Open Concert – Super Junior

http://www.youtube.com/watch?v=Qw650qROQWo&feature=channel_video_title

http://www.youtube.com/user/hochiminhkhatmau

Posted in Heal the world (Michael Jackson live cover) @ Open Concert - Super Junior | Thẻ: | Leave a Comment »

China’s not doing us a favor – Fareed Zakaria CNN

Posted by tudodanchu trên Tháng Tám 14, 2011

china-not-doing-us-a-favor

China’s not doing us a favor – Fareed Zakaria CNN

What struck me this past week was China’s reaction to our credit downgrade. Its state-run media thundered that America needed to “cure its addiction” to debt.

A Hong Kong newspaper widely read on the mainland ran a front page with a banner saying “The American Dream is Over.” It went on to report that Washington owes every single Chinese citizen 5,700 Yuan – about 900 U.S. dollars.

Another editorial said Washington’s solution to its debt time bomb was to make the fuse one inch longer.

That kind of commentary has hit a nerve with the Chinese people. After a drop in Shanghai’s stock market, bloggers took to local social media sites. One wrote: “The U.S. suffered a downgrade, why did we become the biggest victim?” Another said: “It was a huge mistake to buy U.S. bonds with Chinese taxpayer money. We must hold those who are involved responsible.”

Here in the U.S. you hear many people worry that the Chinese government might stop buying American T-Bills. I think these fears are vastly overblown.

The economic situation between China and the U.S. is the financial version of mutually assured destruction – that cold war doctrine of nuclear deterrence. If you destroy me, I will destroy you.

Let me explain. I’ll start with the facts. China is indeed America’s biggest foreign lender – it owns about 1.2 trillion dollars of debt – more than Japan, the UK and Brazil.

A little-known fact is that most of America’s debt – 14.3 trillion and counting – is owned by Americans in Social Security trusts, pension funds, and by the Federal Reserve.

But it is the marginal buyer that matters, so China is important. Imagine that China were to sell off those 1.2 trillion dollars of U.S. Treasury bonds. This is a huge hypothetical – but let’s play out the disastrous chain of events that would happen if China began to divest.

It would trigger panic selling of the dollar. That would in turn hurt the U.S. economy, which is China’s number one export market (not a good idea if you are the Beijing government trying to keep workers occupied in factories across China).

China is addicted to a strategy of export-led growth, which requires that it keep its goods cheap. This means keeping its currency undervalued. That’s why it buys dollars.

But could China stop or slow down its new purchases of American debt? Yes, but even here, it has fewer options than people think. As China’s export growth continues, it will keep adding to its foreign reserves of 3.2 trillion dollars. Where can it park that money? Does it want to invest in Japanese debt and make the Yen a reserve currency? Anyone who understands the deep animosity between China and Japan will see that this is unlikely.

Euro-denominated assets are a possibility – but there’s really no such thing as European Treasury bonds. And even then, do you really want to put all your eggs in the euro when the future of the currency looks more shaky than ever before? Can you be confident that it will even be around 15 years from now?

As for British pounds and Swiss francs, you can buy those but just not in the vast quantities that China needs given the cash it generates.

And of course, if China were to stop buying Treasuries, the value of the Yuan would rise, Chinese exports would become more expensive and employment in China would fall.

So at the very moment China’s bloggers and state-run media were blasting the U.S. government for its profligacy, guess what Beijing was doing?

It was buying U.S. Treasuries.

The reality is that China is trapped into a cycle of buying our T-bonds. No matter what any ratings agency says, no other bond market is as big or as safe.

So ignore all those theories about China doing America a huge favor. The reality is, they have nowhere else to go. We’re probably doing them a favor.

And by the way, in terms of who is paying whom, data from the Congressional Budget Office shows that the U.S. pays out some 74 million dollars to China in interest payments on debt every day. We did the math. That means Washington is paying Beijing 833 dollars every second.

http://globalpublicsquare.blogs.cnn.com/2011/08/14/why-china-needs-u-s/?hpt=hp_c1

Posted in China's not doing us a favor - Fareed Zakaria CNN | Thẻ: | Leave a Comment »

“Mặt Trận Kháng chiến Hoàng Cơ Minh” bịp hay không? Sự thật ngay trong “Khu Chiến” những ngày đầu – Phỏng vấn ông Hoàng Xuyên về “Chiến khu Hoàng Cơ Minh” – Ký giả Tân Dân

Posted by tudodanchu trên Tháng Bảy 23, 2011

mat-tran-hoang-co-minh

“Mặt Trận Kháng chiến Hoàng Cơ Minh” bịp hay không? Sự thật ngay trong “Khu Chiến” những ngày đầu – Phỏng vấn ông Hoàng Xuyên về “Chiến khu Hoàng Cơ Minh” – Ký giả Tân Dân

Hỏi: – Thưa bác Hoàng Xuyên, bác là nhà báo đầu tiên được về thăm Khu Chiến của “Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam” mà người ta thường nôm na gọi là Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, tuy nay đã rõ rệt đen trắng nhưng vẫn còn là đề tài để đồng hương tranh luận. Có nhiều người đến nay vẫn còn mù quáng hoạt động cho Mặt Trận ấy, nhưng hầu hết đều kết tội bọn chủ chốt anh em Hoàng Cơ Minh, Hoàng Cơ Long, Hoàng Cơ Ðịnh đều là những tên đại bịp mà các ông Phạm Văn Liễu, Phạm Ngọc Lũy, Trần Minh Công vì thơ ngây nhẹ dạ nên cũng bị mang tiếng lây. Bác không phải là đoàn viên Mặt Trận, chỉ là một nhà báo duy nhất được mục kích cái Khu Chiến giả tạo và tham dự “Lễ Tuyên Bố Bản Cương Lĩnh Chính Trị”, tiếng nói của bác chắc chắn trung thực để gióng lên một tiếng chuông vô tư theo sự tai nghe mắt thấy hầu làm sáng tỏ thêm vấn đề. Trước hết xin hỏi tại sao không là một người khác, mà bác lại có cái may mắn được mời về thăm Khu Chiến?

Ðáp: – Tôi xin đính chính ngay, đó là một “đại bất hạnh”, một “sai lầm to lớn” chớ không phải là may mắn khi tôi nhận lời đại diện tờ Văn Nghệ Tiền Phong đi về cái Khu Chiến “dởm” đó để cũng bị mang tiếng lây! Chuyện Mặt Trận Hoàng Cơ Minh cũ rích rồi, bươi ra làm gì nữa để đồng hương phải lợm giọng?

Hỏi: – Xin bác cứ vui lòng cho biết ý kiến.

Ðáp: – Tôi quen ông Phạm Văn Liễu từ khi còn ở Sài Gòn. Năm 1975 sang tị nạn tại Hoa Kỳ, ông Liễu thường liên lạc với tôi, tâm tình cho tôi biết sơ qua về dự định thành lập “Mặt Trận” với nguyên trung tướng Nguyễn Chánh Thi, rồi sau với cựu phó đề đốc Hải Quân VNCH Hoàng Cơ Minh. Dĩ nhiên tôi hết sức khuyến khích.

Tháng 7 năm 1983 ông Liễu từ miền Nam Cali điện thoại cho biết hôm sau sẽ cùng với 4 người nữa đến nhà tôi ở Milpitas và yêu cầu “tiện nội” tôi sửa soạn cho một bữa cơm trưa 5 người ăn. Khoảng 2 giờ chiều, Liễu đến giới thiệu với tôi những khuôn mặt mà tôi chưa gặp lần nào như Hoàng Cơ Minh, luật sư Vũ Ngọc Tuyền, luật sư Nguyễn Tường Bá và Phạm Ngọc Lũy. Tôi được mời dự thính hội nghị bàn tròn để nghe Hoàng Cơ Minh phân tích về tình hình thế giới liên quan đến “cái thế” xuống dốc của Cộng Sản Việt Nam và sự cần thiết khẩn cấp có một lực lượng võ trang của người Việt hải ngoại bắn một tiếng súng khai hỏa là các tổ chức cách mạng bí mật chống Cộng trong nước sẽ đồng loạt nổi dậy thì “cái thế tất thắng” (Minh thường dùng cụm từ này) của chúng ta chắc chắn rõ rệt như hai cộng hai là bốn. Cuối cùng, Minh cho biết hai tuần sau sẽ có một số cán bộ nòng cốt từ Hoa Kỳ về Khu Chiến. Trong lúc ăn cơm Liễu cho biết Phạm Ngọc Lũy đã nhận lời giữ vai hề “Chủ tịch Ủy Ban Yểm Trợ Kháng Chiến Trung Ương” và yêu cầu luật sư Vũ Ngọc Tuyền nhận chức Ủy Trưởng Tài Chánh và tôi làm Phụ tá. Ông Tuyền và tôi đều giữ yên lặng không nhận lời mà cũng không từ chối. Tin buổi họp này bị tiết lộ nên một vài báo Việt ngữ địa phương đã đăng rằng nhà con trai tôi là địa điểm của một buổi họp kín lịch sử. Ít hôm sau, tôi điện thoại hỏi luật sư Vũ Ngọc Tuyền về vai tuồng được mời thì ông cười trả lời: “Ðó là các ông ấy đề nghị chứ tôi đã nhận lời đâu!” Tôi trả lời cũng cùng quan điểm.

11 giờ đêm ngày 10/12/1981, Liễu điện thoại từ Sacramento rủ tôi về Khu Chiến. Trong lúc ngái ngủ, tôi hỏi không suy nghĩ:

“Khu Chiến nào?” Liễu cười chê tôi là anh cả quỷnh rồi nói: “Ngoài MTQGTNGPVN thì làm gì còn có Mặt Trận nào để rủ về Chiến Khu?” Tôi hỏi lại tại sao lại rủ một anh già yếu như tôi, thì Liễu cho biết Ðài Truyền Hình CBS đã cử cameraman Nguyễn Ngọc Ấn. Liễu biết tôi có một ít kinh nghiệm về nhiếp ảnh nên yêu cầu tôi cùng đi, để phụ trách thu vào ống kính những bức ảnh lịch sử mà anh vững tâm tôi có thừa điều kiện làm tròn việc đó.

Hỏi: – Bác nhận lời?

Ðáp: – Không, tôi từ chối! Tôi nhắc cho Liễu biết tôi đã 64 tuổi (năm 1981) sức đâu mà băng rừng, lội suối, trèo non, thì Liễu thuyết phục rằng, phụ nữ người ta còn đi về như đi chợ, tại sao một “lão gân” như tôi lại không đi được? Rồi anh cho biết, đến biên giới sẽ có các anh em chiến sĩ võ trang đón hướng dẫn vào Chiến Khu, họ sẽ mang hết hành lý, máy ảnh, máy quay phim, mình chỉ chống gậy thơ thới hân hoan đi, khi nào mệt thì dừng lại nghỉ. Liễu cũng cho biết hành trình từ biên giới vào Chiến Khu mất hai ngày. Tôi hỏi biên giới nào, thì Liễu trả lời: Bí mật quân sự đến nơi sẽ biết! Tôi yêu cầu để tôi suy nghĩ và bàn với tiện nội nếu đi được sẽ trả lời, thì Liễu muốn tôi nhận lời ngay bằng cách cho tôi biết là có cả Phạm Ngọc Lũy, Hồ Anh, chủ nhiệm báo Văn Nghệ Tiền Phong và một kỹ sư trẻ tuổi ở Oregon cũng cùng đi. Ðến Bangkok sẽ có “phái đoàn Nhật Bổn” gồm một giáo sư người Nhật tên Tonoko và một số sinh viên Việt Nam trong nhóm Người Việt Tự Do sống lâu năm ở Nhật, trong đó có Ngô Trí Dũng, Nguyễn Văn Ðoàn vân vân… sẽ cùng nhập bọn đi Chiến Khu. Tôi vẫn không dứt khoát nhận lời.

Còn hai tuần lễ trước ngày lên đường thì Liễu điện thoại cho biết Hồ Anh và Phạm Ngọc Lũy bị bệnh không đi được. Ðể tôi trả lời dứt khoát nếu không sẽ tìm người khác, Liễu cho biết Hồ Anh đề nghị sẽ trả tiền vé máy bay khứ hồi cho cả Liễu và tôi với điều kiện tôi nhận lời viết bài tường thuật cho báo Văn Nghệ Tiền Phong. Tôi điện thoại cho Hồ Anh để sáng tỏ vấn đề, đồng thời tôi vẫn bảo Hồ Anh nên cố đi để viết theo đường lối của tờ báo, thì anh ta thuyết phục tôi rằng cứ việc ghi đầy đủ tất cả những gì tai nghe mắt thấy rồi về viết lại. Nếu cần anh ta sẽ hiệu chính sau. Sau cùng Hồ Anh bảo tôi cứ viết như những bài tôi đã viết cho VNTP trong năm năm qua mà Lê Triết đã có lần “cho điểm” là văn viết vững, rất pro! Thật ra, trước năm 1975, tôi đã từng là thông tín viên chiến trường cho NBC, KTLA Los Angeles, British Commonwealth International News Agency và thông tín viên tự do (free lancer) cho UPI, AP và tuần báo Newsweek, vân vân trong 13 năm, với những biến cố sôi động xảy ra hàng ngày tại Nam Việt Nam, tôi đã viết hàng ngàn bài tường thuật bằng Anh văn. Vậy thì một bài tường thuật tầm thường dù là “du ký về Khu Chiến” có gì mà tôi không viết nổi. Tôi dè dặt là vì chơi với Hồ Anh từ lâu, biết tính anh ta trở mặt như trở bàn tay, khi nào muốn lợi dụng ai thì nói như xẻ cửa xẻ nhà, nhưng khi nào vì mục đích “mị độc giả”, anh sẽ dùng tờ “lá cải” của anh đặt điều vu khống – như vẫn làm-để bôi bẩn bất cứ ai kể cả bạn thân. Tôi sẽ nói thêm về bài báo đăng trong VNTP số 475 ngày 15/10/1995 Hồ Anh “bôi bẩn” tôi chỉ vì tôi từ chối không làm chứng trong vụ Mặt Trận kiện Hồ Anh, Cao Thế Dung và Nguyên Vũ hồi tháng 11 năm 1994 tại San Jose.

Hỏi: – Ðã biết thế, sao bác lại nhận lời đi Khu Chiến để viết bài cho VNTP?

Ðáp: – Vì Hồ Anh than rằng hắn thật sự bị bệnh và quá bận, năn nỉ tôi cố gắng giúp hắn, hắn đã đưa tiền cho Liễu để mua vé máy bay khứ hồi cho Liễu và tôi rồi. Vốn có máu giang hồ cộng với lòng tò mò muốn biết sự thật có kháng chiến hay không, sau khi bàn sơ qua với tiện nội, một giờ sau khi tôi điện thoại dứt khoát nhận lời đại diện tờ VNTP đi Khu Chiến.

Theo lời yêu cầu của Liễu từ hai hôm trước, mọi người phải có mặt trước 5 giờ chiều Chủ Nhật 22/2/82 tại nhà Nguyễn Văn N., một đoàn viên của Mặt Trận ở Oakland để cùng ra phi trường San Francisco. Ðến nơi, tôi thấy cả Phạm Ngọc Lũy và Hồ Anh, không ai có dáng điệu gì đau ốm cả. Tôi hỏi thì Liễu nói nhỏ vào tai tôi: “Họ là những con thỏ gan to bằng… con kiến. Thoiạ đừng hỏi nữa!” Sau bữa cơm do các anh chị em đoàn viên Mặt Trận khu Oakland khoản đãi để chúc chúng tôi… một ra đi sẽ trở về! Phái đoàn Hoa Kỳ chính thức lên đường gồm có Phạm Văn Liễu, bí danh Trần Trung Sơn, trưởng đoàn, tôi, đại diện bất đắc dĩ tờ lá cải VNTP, Nguyễn Văn Ấn, quay phim cho CBS, kỹ sư trẻ tuổi Trường Sơn Bổn Tài từ Oregon tới. Chúng tôi được khoảng 20 đoàn viên Mặt Trận đưa tiễn tại phi trường San Francisco. Mọi người vui vẻ đứng chụp hình lưu niệm với phái đoàn, dĩ nhiên không ảnh nào thiếu mặt hai con “thỏ đế”! Lợi dụng lúc nhân viên đài truyền hình CBS phỏng vấn Phạm Văn Liễu trước khi lên phi cơ, Hồ Anh kéo tôi ra một nơi dặn dò tôi nhớ ghi mọi chi tiết những gì tai nghe mắt thấy để về viết bài và chụp nhiều ảnh. Tôi riễu “biết rồi, khổ lắm, nói mãi!” 11 giờ đêm, chúng tôi vui vẻ bước lên phi cơ và sau 15 giờ bay, chúng tôi đến phi trường quốc tế Vọng Các. Ra đón tại phi trường có Nguyễn Kim Hườn, bí danh Nguyễn Kim (hiện giữ chức Tổng Vụ Hải Ngoại sau khi Phạm Văn Liễu bị anh em Hoàng Cơ Minh hạ bệ). Rồi ông bà Nguyễn Chí Trung, bí danh Phan Thái Hòa (hồi còn mồ ma VNCH, ông Trung được bác sĩ Trần Kim Tuyến cử sang làm tình báo tại Tòa Ðại Sứ VNCH tại Bangkok; khi miền Nam VN sụp đổ, ông Trung ở lại và trở thành công dân Thái. Ông bà Trung rất thạo Thái ngữ nên đã thành công trong công tác môi giới trung gian với giới chức thẩm quyền Thái Lan để thuê đất rừng làm Khu Chiến cho Mặt Trận). Phái đoàn Nhật Bản gồm năm thanh niên cũng ra đón tại phi trường để cùng nhập bọn với chúng tôi đi Khu Chiến.

Hỏi: – Bác có thể “bật mí” cho biết đích xác Khu Chiến nằm ở đâu không?

Ðáp: – Trong loạt bài du ký của tôi chỉ có một đoạn bắt buộc tôi phải viết sai vị trí của Mật Khu, vì cả Hoàng Cơ Minh lẫn Phạm Văn Liễu đều nhiều lần nhắc nhở mọi người, nếu muốn CSVN đem máy bay đến tàn sát thì hãy tiết lộ địa điểm Mật Khu cho mọi người biết. Chúng tôi nghĩ vấn đề quan trọng là họ có thật sự chiến đấu hay không, còn vấn đề giữ bí mầt địa điểm Mật Khu là điều họ không cần dặn chúng tôi cũng có ý thức bảo mật điều đó. Ít năm sau, mặt nạ bịp bợm của Mặt Trận bị phơi bày, tôi đã viết một bài trần tình coi như “viên đạn ơn huệ” (coup de grace) đăng trong VNTP số 233 kể rõ tất cả những bịp bợm và nói rõ địa điểm Khu Chiến nằm sâu trên lãnh thổ Thái Lan, thuộc tỉnh Ubon, làng Bultarit, cách biên giới Cao Miên khoảng 15 cây số.

Tôi xin kể tiếp là sau khi chúng tôi ra khỏi phi trường Bangkok thì ông bà Nguyễn Chí Trung hướng dẫn mọi người lên hai chiếc xe Toyota minivan đi đến làng Ubon, cách Bangkok khoảng 500 kilômét về phía Ðông Bắc, ngừng tại một tiệm ăn nhỏ để dùng bữa. Thái Lan có khoảng 500 ông đại tướng, mỗi ông chia nhau làm chủ một cơ sở thương mại; ông thì làm chủ một số nhà tắm hơi, ông thì cai quản một số sòng bạc, ông thì có một số ổ mãi dâm, vân vân… Ðại tướng Sud Sai làm vua vùng Ubon để khai thác gỗ, đồng thời cho thuê một số đất rừng hoang để tổ chức chiến khu như loại Chiến Khu Hoàng Cơ Minh, Nguyễn Văn Chức (Công Binh) vân vân… Có lần ông Nguyễn Chí Trung hỏi tôi nếu tôi muốn có mấy mẫu đất để làm “chiến khu”, chỉ cần chi cho tướng Sud Sai 20.000 mỹ-kim tiền vào cửa là xong ngay, ngoài ra chỉ phải trả mỗi tháng 3.000 mỹ kim tiền thuê.

Cơm nước xong, mọi người lại lên xe, chạy thêm khoảng 30 cây số thì đến một làng hẻo lánh có tên là Bultarit nằm ngay bên cạnh một khu rừng già. Xe đến một con đường mòn độc đạo, có một khúc cây dài (barrière) chắn ngang do hai anh lính địa phương canh gác. Ông Trung xuống xe đưa cho hai người lính xem giấy phép do thủ tướng Thái Lan ký. Anh lính xem xong, chạy vào trình một sĩ quan cấp trên. Viên sĩ quan trẻ tuổi đi ra nói với ông Trung rằng anh không biết Thủ Tướng là ai, chỉ được lệnh Ðại Tướng không cho ai vào nếu không có giấy phép do chính đại tướng ký. Thì ra câu “quan thì xa, bản nha thì gần” được áp dụng khắp mọi nơi. Ông Trung cố thuyết phục viên sĩ quan trẻ tuổi nhưng vô hiệu, đành phải cho xe lui đến một phòng ngủ rẻ tiền gần đó, mọi người xuống để ông bà Trung lái xe trở về Bangkok vận động. Chúng tôi ăn trực nằm chờ ở Bultarit 12 ngày. Ông bà Trung trở lại với giấy phép của tướng Sud Sai sau khi đã nộp 2.000 mỹ-kim tiền mãi lộ. Sáng ngày 7/3/1982 chúng tôi rời phòng ngủ, lại lên xe vượt qua gác canh để vào đường mòn dẫn đến một cánh rừng rậm, xuất hiện 5 người ăn mặc quần áo đen, tay cầm súng. Nhạc sĩ Trần Thiện Khải, bí danh Trần Khánh, tươi cười tiến đến cho biết anh được lệnh dẫn một tiểu đội đến đây đón chào chúng tôi và hướng dẫn mọi người vào Khu Chiến. Anh phát cho mỗi người một bộ bà ba đen, một đôi dép râu “Bình Trị Thiên”, một khăn rằn ri và một chiếc mũ bằng vải đen, rồi yêu cầu mọi người vào gốc cây hay bụi rậm gần đó để thay quần áo. Mười phút sau, chúng tôi đã thật sự “lột xác” thành những dị nhân… nửa người nửa ngợm thì Trần Khánh yêu cầu mọi người tập họp để anh thuyết trình. Anh lập lại lời đã nói: “Tôi được lệnh chiến hữu Chủ Tịch ra đây đón chào chiến hữu Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại (Phạm Văn Liễu) và quý vị trong phái đoàn Hoa Kỳ và Nhật Bổ và mời quý vị theo tôi vào Mật Khu của chúng ta. Ðường vào Mật Khu có hơi vất vả, nhưng các anh em chiến sĩ chúng tôi vừa có bổn phận hộ tống, vừa mang hành lý dùm quý vị. Ngoài ra, xin quý vị cứ an tâm, suốt lộ trình vào Mật Khu đều có binh sĩ võ trang của ta đóng rải rác. Ðường đi sẽ phải mất hai ngày, chúng ta sẽ phải ngủ lại đêm nay tại một trạm giao liên”.

Phải nói rằng Hoàng Cơ Minh và đồng bọn đã mất khá nhiều ngày giờ để soạn thảo một vụ bịp có quy củ, mặc dù đôi khi tréo cẳng ngỗng vì ông nói gà, bà nói vịt! Ði được một đoạn đường khá xa, đến một cái đồi dưới ánh nắng khó chịu vùng nhiệt đới thì Khải cho biết có một phụ nữ vào thăm Khu Chiến đến đây bị sỉu nên các anh em chiến sĩ đặt địa danh cho nơi đây là “đồi Bà Sỉu”. Rồi đến một khu đầy dây leo chằng chịt thì cũng có tên là “đồi Tarzan”, rồi “suối Yamamoto” để kỷ niệm một thân hữu Nhật Bổn đã vào Khu Chiến đến đây vì nóng bức quá phải xuống tắm. Quá trưa, mọi người ngừng dưới một khu rừng rậm, bóng mát dầy đặc, trên nhiều cây cổ thụ có những cụm lan rừng nở đầy hoa. Gần đó là vài vũng nước đọng trên vài khối đá to bằng cánh phản đầy rêu và cung quăng bơi lội. Khải nói địa danh này là “hồ Xuân Hương”. Ăn trưa xong, mọi người lại khăn gói bị gậy lên đường đi một quãng qua “Suối Mơ”, vì cách đó khoảng 500 mét có một cái thác nhỏ. Vất vả nhất là lúc băng qua một vùng cát trơ trụi không cây cối dài khoảng 4 cây số. Nắng trên trời chiếu xuống hắt hơi nóng dưới cát lên khiến mọi người vô cùng khó chịu, nơi này cũng được đặt tên là “sa mạc Kháng Chiến”. Khi mặt trời đã lặn, chúng tôi đến một nơi có sẵn một nhà sàn, mái tranh, vách lá còn khá mới mà Khải nói đó là “trạm giao liên”. Các anh em “chiến sĩ” chia nhau công tác, người thì đem thức ăn ra (sôi nếp, muối vừng, cá khô, lạp xưởng…), người lo chụm lửa nấu nước, người lo trải báo làm nơi bày thức ăn. Các anh em khác vác súng chia nhau mỗi người một góc để bảo vệ an ninh cho mọi người. Ðêm hôm đó, chúng tôi được nằm trên căn nhà sàn ọp ẹp, còn các anh em “chiến sĩ” thì mắc võng nằm chung quanh.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa hừng sáng, mọi người lại chuẩn bị lên đường. Từ đây đường đi phần nhiều dưới bóng mát và ít phải leo trèo nên đỡ mệt. Khoảng quá ngọ, chúng tôi được hướng dẫn leo lên một ngọn đồi đầy tre già mọc chi chít. Ðến một ven đồi, Khải chỉ cho mọi ngườithấy xa xa phía dưới khoảng 5 cây số đường chim bay, có đường mòn và rải rác vài căn nhà tranh mà Khải nói đó là “khu vực của Việt Cộng”, rồi y phịa ra những chuyện giật gân rằng khoảng nửa năm về trước, hai chiến sĩ của ta đã phục kích chỗ gần bản doanh của địch, phá hủy một xe Jeep, giết chết hai tên Việt Cộng, nhưng một trong hai “chiến sĩ anh dũng” của ta đã đền nợ nước. Cái đặc biệt là tuy chết nhưng chiến sĩ can trường của ta vẫn ôm trong người khẩu tiểu liên! Mỗi người tìm một chỗ dưới rặng tre để ngồi nghỉ trong khi Khải ra lệnh cho ba chiến sĩ trong “đội thám báo” đi trước thám thính xem có an toàn hay không. Nửa giờ sau, Khải cho biết các chiến sĩ đã trở về và cho biết tình hình tương đối an toàn nên mọi người âm thầm luồn lách qua những rặng tre để đi thêm khoảng 30 phút thì trong bụi rậm nhô ra “chiến hữu chủ tịch” và “bộ tham mưu” của ông. Sau này tôi đoán 3 anh “thám báo” chỉ là “đóng kịch” cho có vẻ quan trọng, thật ra họ đi trước báo cho Hoàng Cơ Minh biết chúng tôi đã đến nơi để ra đón.

Hỏi: – Ngày giờ… “lịch sử” ấy là ngày nào?

Ðáp: – Khoảng 2 giờ chiều (giờ địa phương) ngày 7/3/1982. Hoàng Cơ Minh gầy gò, mảnh khảnh trong bộ bà ba đen, râu ria cũng gần giống … già Hồ! Ðầu tiên, “ông Chín” (bí danh của Minh) tiến đến ôm chặt, bắt tay Phạm Văn Liễu và tươi cười nói:

“Ðây là Chiến Khu của chúng ta, xin mời tất cả các chiến hữu đi theo tôi”. Rồi ông ôm từng người và giới thiệu các chiến hữu trong Bộ Tham Mưu gồm có thiếu tướng Tư Lệnh Lê Hồng, bí danh Ðặng Quốc Hiền, Nguyễn Trọng Hùng, Trần Văn Lộc, Hoàng Nhật, v.v… Ði khoảng 100 mét thì đến “đại bản doanh” (sic!) của Mặt Trận. Ðây là một khu đất rừng khoảng hơn một mẫu tây, cây nhỏ và cỏ tranh được dọn sạch, chỉ còn rải rác một số cây cổ thụ. Mọi người được dẫn vào “hội trường” là một căn nhà mái tranh, vách tre dài khoảng 15 mét, rộng 5 mét. Cuối nhà là một bàn thờ Tổ Quốc làm bằng cây rừng cao khoảng 1 mét 30, trên tường có hình bản đồ Việt Nam đè lên lá quốc kỳ Việt Nam màu vàng ba sọc đỏ. Trên bàn thờ ở giữa là một lư hương lớn bằng đồng khói hương nghi ngút, hai bên có hai cây cắm nến (chandeliers) cũng bằng đồng, một bên là đĩa trái cây, một bên là một bình bông cắm các loại hoa rừng. Dọc theo chiều dài của các bức tường, treo rải rác những cụm hoa lan (orchids) đủ màu sắc. Ðầu bên này căn nhà, đối diện với bàn thờ là lá quốc kỳ VNCH được ghim chặt vào tường. Giữa căn nhà, theo chiều dài là một bàn dài làm bằng thân cây rừng, hai bên có hai dẫy ghế dài cũng làm bằng thân cây còn cả vỏ. Ðầu bàn hướng về phía trên bàn thờ là một ghế cá nhân có dựa tay cũng bằng cây rừng. Vào đến “hội trường”, Hoàng Cơ Minh ngồi trên chiếc ghế chủ tọa và mời tất cả các “đồng chí” an tọa hai bên. Ngồi cạnh Minh bên tay mặt là Liễu, bên trái dành cho tôi, người lớn tuổi nhất trong đám. Sau những lời chào sáo ngữ, Minh lại “vở cũ soạn lại” kể lể và phân tích những khó khăn Việt Cộng đương gặp phải nhất là vấn đề kinh tế lụn bại, mức sống của người dân sau 7 năm độc lập, thống nhất vẫn đói khổ, Việt Nam được xếp hạng là một quốc gia nghèo nhất thế giới nên dân tình oán trách, những phong trào cách mạng trong nước bí mật thành hình chỉ chờ hải ngoại “bắn súng lệnh” là họ sẽ nhất loạt đứng lên tiêu diệt bọn Cộng Sản khát máu. Ðến phần phát biểu ý khiến, tôi hỏi vấn đề lương thực có đủ cho các anh em chiến sĩ thì Minh đáp: “Nhờ tinh thần vượt mọi khó khăn, quyết tâm diệt Cộng giải phóng quê hương nên các chiến hữu cũng như cá nhân tôi, cơm thì ngày được ăn với cá khô, một tuần phải xen kẽ một vài bữa cháo hoa với trứng vịt muối, đau ốm thì chỉ có aspirin và tylenol. Nói đến đây, Minh vén ống quần lên cho tôi thấy từ đầu gối xuống đến mắt cá chân có nhiều mụn nhọt to bằng vẩy cá hay đồng quarter, rồi nói tiếp: “Chính bản thân tôi bị ghẻ lở như thế này mà cũng không dám bỏ tiền đi khám bác sĩ.” Hít một hơi thuốc lá, Minh lại nói: “Quần áo không ai đủ mặc, nhưng ai cũng vui vẻ hăng hái làm nhiệm vụ.” Tôi lại hỏi: “Sao không sắm lấy ít chiếc nỏ để anh em chiến sĩ săn hươi nai, cáo chồn… tưởng cũng giải quyết được phần nào vấn đề lương thực.” Minh cười: “Có chứ, thỉnh thoảng cũng hạ được hoặc heo rừng hoặc mang mễn, nhưng hàng ngày thì có hai đồng chí có kinh nghiệm cao về “bẫy chuột”. Vì sợ chuột nghe thấy nói đến tên mình sẽ không vào bẫy nên các anh em cứ phải nói trệch hỏi nhau”hôm nay được mấy ông chí, chứ không dám dùng danh từ “chuột”! Tôi lại hỏi có được sự trợ giúp trực tiếp hay gián tiếp của Hoa Kỳ không, thì Minh trả lời: “Hoàn toàn không. Trước hết chúng ta phải tự cứu và phải làm được những gì cụ thể tốt đẹp mới mong người ngoài trông thấy rồi trợ giúp chúng ta.” Rồi ông phịa ra câu chuyện: “Nếu có tiền thì công cuộc giải phóng quê hương rất nhanh, vì cách đây không lâu có một tiểu đoàn địch, khoảng 300 người, liên lạc cho biết muốn đem cả vũ khí chạy về với chúng ta. Nhưng chúng tôi không dám nhận vì tiền đâu mà nuôi họ ăn hàng ngày. Người nào không có quần áo, vũ khí thì tiền trang bị vũ khí, quần áo mỗi người cũng phải tốn khoảng 200 mỹ-kim.” Rồi Minh kết luận: “Công cuộc giải phóng quê hương là nhiệm vụ chung của mọi người Việt Quốc Gia, tôi yêu cầu các chiến hữu khi trở lại Hoa Kỳ hãy dùng cơ quan ngôn luận kêu gọi đồng hương khắp nơi trên thế giới tiếp tay cùng chúng tôi thì chắc chắn quê hương chúng ta sẽ được giải phóng một ngày không xa.” Sau khoảng 2 giờ trao đổi ý kiến mà đúng ra là để nghe “ông Chín” phịa ra những chuyện trên trời dưới biển, mọi người được mời tham quan một vài nơi như nhà bếp, sân tập dượt quân sự, ngôi nhà tranh nhỏ nơi “ông Chín” làm việc và ngủ, rồi ông dẫn đến một cái suối nước chảy rất yếu, cách “đại bản doanh” khoảng 100 mét, được gọi là “Suối Thiên Phù”, vì – theo lời Minh – ở một khu rừng thiêng nước độc như thế này, bỗng có một ngọn suối nằm ngay bên cạnh Mật Khu thì quả là thượng đế thương mà phù hộ cho những người chiến đấu vì quê hương. Khi mặt trời đã bắt đầu lặn, chim chóc đã xào xạc bay về tổ, mọi người được mời đến một góc rừng, dưới mấy cây cổ thụ có một bàn dài làm bằng thân cây rừng. Ngay gần đó là một lều tranh dùng làm nhà bếp. Ông Chín ngồi đầu bàn, mọi người ngồi hai bên. Ông Chín cho biết bữa cơm hôm nay là “đại tiệc” vì được ăn rau, cá khô, lạp xường và ruốc thịt heo.

Sau bữa “đại tiệc”, tôi được một chiến hữu dẫn đến một căn lều nhỏ chỉ vừa một người nằm, giữa đám cỏ tranh cao ngất. Vì có muỗi và đêm lạnh nên anh chiến sĩ mắc cho tôi chiếc mùng cá nhân màu cứt ngựa và một mền đơn cũng của nhà binh. Suốt hai ngày đi đường mệt nhọc, tôi nằm xuống là ngủ như chết. Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, Liễu đến chòi tôi ngủ, ngồi bên cạnh và cho tôi biết hôm nay, tại buổi lễ tuyên bố Bản Cương Lĩnh Chính Trị, lúc đến phần đại diện các đoàn thể phát biểu ý kiến thì tôi là người lớn tuổi hơn cả trong phái đoàn Hoa Kỳ sẽ được mời ra phát biểu đầu tiên. Sau những lời ca tụng sự hy sinh và can trường của các anh em chiến sĩ, Liễu dặn tôi đừng quên tuyên bố lớn rằng tôi sẽ “ủng hộ Mặt Trận 2.000 mỹ-kim để mua vũ khí”. Tôi ngồi nhỏm dậy bảo Liễu: “Tôi đem theo 2.000 mỹ-kim, nhưng nằm “valise” 12 ngày ở làng Bultarit, phần nhiều ăn uống tôi phải bỏ tiền ra trả, cộng thêm tiền mua rượu, quà tặng các anh em chiến sĩ, tôi làm gì còn đủ hai ngàn mà tặng ai?” Liễu cười bảo tôi: “Vì có gần 30 người ở Thái và Lào đến dự nên anh (tức tôi) chỉ làm cử chỉ cò mồi chứ đâu có phải bỏ tiền ra mà sợ.”

Sau khi rửa mặt, tôi được một “chiến hữu” đem hành trang của tôi gồm hai máy ảnh cùng nhiều phim ảnh và cuốn sổ đựng trong hai bao da đen, hướng dẫn tôi đến địa điểm hành lễ là một khu bằng phẳng nằm bên cạnh đồi, phía trong là một phiến đá thiên nhiên mặt bằng phẳng như một bức tường cao khoảng hơn 10 mét, rộng 5 mét. Một lá quốc kỳ VNCH màu vàng ba sọc đỏ vĩ đại được căng thẳng trên mặt tường đá. Phía dưới có ba hàng ghế dài để Chủ Tịch và Ban Tham Mưu ngồi hàng ghế trước, còn các đồng bào và phái đoàn các nước ngồi hai hàng ghế sau. Những khẩu hiệu dài nền vàng chữ đỏ được giăng từ cây cổ thụ này sang cổ thụ kia kín cả khu hành lễ. Dưới mỗi khẩu hiệu là những lá quốc kỳ VNCH treo dầy đặc như một rừng cờ. Ðến địa điểm hành lễ khoảng 8 giờ, tôi thấy ông Minh và mọi người trong Bộ Tham Mưu đã có mặt đầy đủ. Ông Minh, Liễu và Lê Hồng ra đứng nơi chiếc cổng duy nhất để đón các đơn vị võ trang vào tham dự buổi lễ. Loa phóng thanh bắt đầu hô to: “Ðây là tiểu đoàn Pháo Binh 27 vào khu hành lễ” thì khoảng 20 anh chị em chiến sĩ vũ trang đủ loại súng săn cổ lỗ sĩ, mousquetons, tiểu liên AK…, đi đầu là chiến hữu chỉ huy đơn vị vừa đeo súng vừa vác hành lý, cùng đi hàng một qua chiếc cổng được “chiến hữu Chủ Tịch” tươi cười vỗ tay đón chào. Rồi đại đội “Thám Báo 36”, trung đoàn “Xung Kích 45”, “trung đội Cảm Tử 72”, vân vân và vân vân… Ðiều đáng chú ý là số của mỗi đơn vị, nếu cộng lại đều thành số hên “9 nút”. Khoảng gần 200 chiến sĩ vừa đực vừa cái lần lượt vào đứng chung quanh khu hành lễ. Tôi đứng chụp hình khi họ đi qua khiến tôi lại nhớ đến cái đoàn quân “Tàu phù ô hợp” của Lư Hán khi sang miền Bắc nước ta tước võ khí quân đội Nhật năm 1945. Có những chiến sĩ lối phục sức. mặt mày, tóc tai khá kỳ dị! Trong lúc hành lễ, lợi dụng đệ tứ quyền của một nhà báo tôi len lỏi đi vào những nơi các binh sĩ đứng để chụp ảnh và phỏng vấn một số chiến sĩ đứng phía sau thì không ai thèm trả lời! Ðến một nơi khác, tôi lại hỏi thì một chiến sĩ người Việt bảo tôi: “Họ là người Lèo, đâu có biết tiếng Việt mà bác hỏi!” Thì ra, Bộ Tham Mưu Mặt Trận đã thuê khoảng 3/4 số người Lèo giả là binh sĩ đứng phía sau với mục đích “mập mờ đánh lận con đen” để chúng tôi chụp hình quay phim quảng cáo với đồng hương rằng lực lượng của Mặt Trận có nhiều, rất nhiều, nhưng chỉ có một số tối thiểu từ các mặt trận gần về tham dự mà thôi. Thật ra thì thực lực quân số của Mặt Trận vỏn vẹn có khoảng không hơn 40 thanh niên ốm yếu lấy từ các trại tị nạn ra.

Buổi lễ khởi sự bằng nghi lễ thông thường: chào quốc kỳ, phút mặc niệm, đến diễn văn khai mạc của ông Phan Thái Hòa, lời hiệu triệu chiến sĩ của tướng Ðặng Quốc Hiền (Lê Hồng), diễn văn của Trần Trung Sơn (Phạm Văn Liễu) rồi kế tiếp là “hịch” của chủ tịch Hoàng Cơ Minh; sau đó Bản Cương Lĩnh được đọc to, mọi người đồng loạt giơ quả đấm lên cao hô to “Việt Nam Ðộc Lập Muôn Năm! Ðả Ðảo Cộng Sản!” Sau đó một số chiến sĩ được tuyên dương công trạng và được gắn huy chương trong đó có bà Cao Thị Phượng Loan (vợ Nguyễn Chí Trung), Trần Văn Lộc là hai người có công tiếp tế đều đều cho Mặt Trận. Chiến sĩ Hoàng Nhật được khen thưởng vì đã chỉ huy mặt trận tả ngạn sông Cửu Long đánh nhiều trận làm đối phương thiệt hại lớn về nhân mạng và vũ khí (sic!). Cuối cùng là phần phát biểu của đại diện các phái đoàn và đoàn thể. Tôi được mời đầu tiên.

Hỏi: – Bác vẫn nhớ lời Liễu dặn đấy chứ?

Ðáp: – Nhớ lắm chứ! Ðó là “nghề của chàng mà”! Năm 1945 tham gia “Mặt Trận Kháng Chiến Nam Bộ” tôi bị thực dân bắt cùng Huỳnh Tấn Phát nhốt trong Khám Lớn Sài Gòn 18 tháng. Ở trong tù tôi đã tham dự một lớp huấn luyện về tài hùng biện trước công chúng nên sau khi lớn tiếng ca ngợi “lòng hy sinh dũng cảm vô biên của các chiến sĩ, con yêu của tổ quốc Việt Nam đã vì đại cuộc mà hy sinh cả gia đình hạnh phúc, lẫn cuộc sống đầy tiện nghi tại các quốc gia văn minh về đây hăng say làm lại lịch sử. Ðể tỏ lòng ngưỡng mộ sâu xa đó tôi xin ủng hộ Mặt Trận số tiền hai ngàn mỹ-kim để mua thêm súng đạn diệt thù. Tôi mong rằng hiện diện tại đây cũng có nhiều vị mạnh thường quân yêu nước sẽ nhiệt liệt ủng hộ không những tinh thần mà cả vật chất để các anh em chiến sĩ có thêm phương tiện làm tròn sứ mạng”. Sau khi tôi dứt lời, tiếng vỗ tay vang dội cả khu rừng.

Khoảng 12 giờ thì buổi lễ bế mạc, sau khi tiễn phái đoàn Việt kiều ở các nước lân bang ra về, ông Chín vui mừng hướng dẫn chúng tôi đi tham quan một số cơ sở kể cả việc dẫn vào một hang đá trong đó có một máy điện nhỏ cũ rích và một số dụng cụ mà ông Chín nói đó là để thiết lập đài phát thanh. “Vì không có tiền”, ông Chín nói tiếp, “nên cứ phải mua dần dần mà chỉ dÔám mua đồ cũ chớ tiền đâu mà mua dụng cụ mới! Chỉ trong một thời gian ngắn chờ một số máy móc ở Nhật gửi về đài phát thanh sẽ có thể hoạt động, chắc chắn vùng Ðông Nam Á, nhất là Việt Nam có thể nghe rất rõ tiếng nói của Mặt Trận!”

Chiều hôm đó, ông Chín dành cho tôi và chú Nguyễn Ngọc Aãn của Ðài CBS lần lượt phỏng vấn. Trong lúc phỏng vấn, ông Minh nhắc đi nhắc lại rằng chú Ấn và tôi phải giữ tuyệt đối bí mật địa danh của Mật Khu và khi trở về Hoa Kỳ tôi phải dùng mọi phương tiện thông tin để thuyết phục đồng hương Việt Nam khắp thế giới hãy yểm trợ “tất cả cho Mặt Trận” thì đại sự mới mau thành công. Ông nói ông và các chiến hữu của ông đã uống máu ăn thề rằng con đường độc đạo họ phải đi là con đường “Ðông Tiến” hướng về quê hương Việt Nam, kẻ nào đi giật lùi kể cả ông Minh, những người phía sau có quyền xả súng. Ông và các chiến hữu của ông cũng đã quyết liệt nói với vợ con rằng chỉ sau khi Việt Nam được thật sự giải phóng khỏi ách thống trị của Cộng Sản thì họ mới trở lại với gia đình; ngược lại hãy coi họ như đã đền nợ nước. Sau cuộc phỏng vấn, tôi ngỏ ý cho Minh biết hôm sau chú Ấn và tôi sẽ quay phim, chụp ảnh đời sống của các anh em chiến sĩ đồng thời phỏng vấn họ thì Minh nói ngay rằng các chiến sĩ, sau buổi lễ đã trở về đơn vị tác chiến hết, chỉ còn vài chiến hữu ở lại canh gác, không còn ai mà phỏng vấn. Minh cho biết, sáng sớm hôm sau, điểm tâm xong thì tất cả các chiến hữu trong hai phái đoàn Hoa Kỳ và Nhật cùng ra về. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao không cho chúng tôi ở thêm một ngày nữa để nghỉ ngơi và có dịp quan sát doanh trại thì Minh nhanh trí trả lời: “Trước khi các chiến hữu vào thì chúng tôi mong từng giờ từng phút, nhưng sau khi hành lễ xong thì chúng tôi lại mong quý chiến hữu rời nơi này càng sớm càng tốt, sợ số người từ các quốc gia khác đến tham dự buổi lễ có Cộng Sản trà trộn, họ về từ chiều hôm qua có đủ thì giờ báo cho địch biết đem máy bay đến bỏ bom tàn sát, trách nhiệm đó ai chịu? Tôi mong các chiến hữu thông cảm.” Tôi đi lang thang gặp một số cán bộ hỏi dò: “Mặt Trận có bao nhiêu chiến khu?” người thì nói rất nhiều, người thì nói năm sáu chiến khu. Về quân số thì họ “tiết lộ” rằng có nhiều ngàn người rải rác trên các mặt trận, kể cả tại quê nhà vùng giáp ranh Việt Lèo. Có chiến hữu cho tôi biết đây là Ðại Bản Doanh số 7, nhưng mươi phút sau hỏi một chiến hữu khác trong Bộ Tham Mưu thì lại xác nhận đây là Bản Doanh số 9. Hỏi một binh sĩ thì anh này “tân binh” nên nói thật: “Cháu vào đây gần 3 tháng, nhưng có đánh đấm gì đâu.” Lúc chúng tôi rời Mật Khu, ông Chín đứng chặn lối ra bảo tôi: “Bác Hoàng Xuyên là người lớn tuổi hơn cả, yêu cầu bác nói với tất cả các anh em trong hai phái đoàn Nhật và Hoa Kỳ chụp được bao nhiêu cuốn phim, xin đưa cho tôi, tôi sẽ giao cho hai chiến hữu võ trang đi theo. Khi đến Bangkok sẽ trả lại đầy đủ cho các chiến hữu, vì sợ đến chỗ đồn canh, lính Thái xét tịch thu hết thì không lẽ chúng ta lại tổ chức lại buổi lễ để chụp hình quay phim hay sao?” Tôi làm theo lời Minh yêu cầu, thu tất cả phim đưa cho Minh, nhưng riêng tôi, có hai cuốn mỗi cuốn 36 kiểu chụp hết rồi nhưng tôi ngại lấy ra cứ để trong máy, nhờ đó mà sau này còn có một số ảnh phổ biến.

Hỏi: – Cũng có khá nhiều ảnh Chiến Khu được phổ biến trên các báo, nhất là trên tờ VNTP, vậy ảnh ấy của ai?

Ðáp: – Tôi đã nói tôi còn hai cuốn phim, mỗi cuốn 36 kiểu nằm trong hai máy ảnh, là phim tôi chụp buổi lễ, tôi không đưa ông Minh nên mới có ảnh mà in lên các báo. Một điều tự tố cáo cái mưu mô xảo quyệt của Mặt Trận là lúc vào làng Bultarit đến Chiến Khu thời gian đi mất hai ngày, nhưng khi trở ra bằng đường tắt bằng phẳng dễ đi, lại chỉ mất có hơn hai giờ.

Hỏi: – Bịp bợm như thế với mục đích gì?

Ðáp: – Tôi đoán, có lẽ lúc đầu họ bàn với nhau dẫn phái đoàn đi vòng vo trong rừng để họ nói láo rằng Mật Khu nằm trên lãnh thổ Cao Miên. Nhưng sau, họ đổi ý dẫn về bằng đường tắt cho chính họ đỡ vất vả.

Hỏi: – Lúc đi vào “mật khu”, bác và mọi người không biết họ dẫn đi vòng vo tam quốc hay sao?

Ðáp: – Làm sao định hướng được, nhất là họ dẫn vào những khu rừng già dầy đặc, tối om, có chỗ người hướng dẫn phải dùng dao chặt những cây nhỏ để có lối đi. Lấy một thí dụ, chúng ta được dẫn đến một khu phố đông đúc ở bất cứ thành phố nào rồi bảo ta tìm đường về khách sạn, ta có làm được không? Chiến hữu Chủ Tịch rời Chiến Khu sau chúng tôi, thế mà khi chúng tôi đến khách sạn ở Bangkok đã thấy chiến hữu chủ tịch có mặt ở khách sạn, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi. Chiến hữu chủ tịch tìm tôi và gặp ở chân cầu thang, câu đầu tiên chiến hữu chủ tịch hỏi: “Bác Hoàng Xuyên hứa ủng hộ Mặt Trận 2.000 dollars, một số anh em chiến sĩ chờ bác đưa tiền để họ đi mua súng đạn ngay!” Tôi ngạc nhiên hỏi lại Minh: “Thế anh Liễu không nói gì với anh à?” Minh lắc đầu. Tôi yêu cầu Minh cho tôi vài phút để gặp Liễu rồi sẽ nói chuyện lại. Gặp Liễu, tôi cằn nhằn thì Liễu cười nham nhở xin lỗi vì nhiều việc nên quên chưa nói cho Minh biết và Liễu hứa sẽ tìm ngay Minh để nói rõ vấn đề. Sau khi gặp Liễu, chỉ năm phút sau gặp lại tôi, Minh đổi ngay thái độ thờ ơ, mặt lạnh như tiền! Tôi hơi khó chịu, nhưng vẫn hỏi về những cuộn phim thì Minh bảo tôi hỏi một chiến hữu khác, tồi chiến hữu khác lại chỉ cho một chiến hữu thứ ba, rốt cuộc không ai biết ai là người giữ mấy chục cuộn phim! Rứa là… hòa cả làng

Hỏi: – Lạ nhỉ! Sao họ lại muốn giữ độc quyền, không muốn để các người thông tin có tài liệu phổ biến những cái họ muốn quảng bá? Phái đoàn Hoa Kỳ sau khi rời Bangkok thì đi đâu, có chuyện gì xảy ra không?

Ðáp: – Câu trả lời này xin nhường cho các “quan” có thẩm quyền trong Mặt Trận. Trên đường trở về Hoa Kỳ, chúng tôi theo Liễu ghé Tokyo một tuần lễ để Liễu họp các anh em trong nhóm “Người Việt Tự Do”. Chúng tôi được thong thả nên rủ Tài đi Atami thăm ông bạn đồng tuế Lê Văn Quý, một nhà bác học Việt Nam nổi tiếng đã từng bán trên 200 bằng sáng chế (inventions) cho Chính Phủ Nhật. Ngồi trên xe lửa tốc hành, tôi nói cho Tài biết những cái “tréo cẳng ngỗng” trong Mật Khu, tôi nghi đây lại là một trò bịp mà nếu chúng tôi không khéo sẽ bị vạ lây. Tôi nhắc lại số lượng các chiến sĩ tham dự buổi lễ phần đông là người Lèo, số các đơn vị chiến đấu đều “9 nút”, những lời tuyên bố trái ngược nhau, tại sao lại dẫn đường đi vòng vo trong rừng đến hai ngày trong khi chỉ cần vài giờ. Tại sao lại lừa dối để chiếm mấy chục cuộn phim, thái độ lạnh nhạt của Minh về số tiền 2.000 dollars, vân vân. Tôi nói khi trở lại Hoa Kỳ có lẽ tôi sẽ không viết lách gì cả. Lập tức Trường Sơn Bổn Tài nổi khùng liền lên lớp tôi: “Cháu nghĩ rằng bác là tay sai Cộng Sản thì hãy có ý nghĩ bất hợp tác như thế! Bác nên nhớ khi Hồ Chí Minh thành lập đảng Cộng Sản Ðông Dương trong hang Pac Bó chỉ có ba người. Thế mà, sau khi được quần chúng tích cực tham gia ủng hộ, họ đã giành được độc lập trong tay thực dân Pháp và làm cho Mỹ phải bỏ chạy khỏi Ðông Dương. Vạn sự khởi đầu nan, bác phải để cho người ta có cơ hội, có đà vươn lên đại sự mới thành công được. Chưa gì bác đa định phá hoại ngay thì chỉ có địch mới có những hành động vô trách nhiệm như thế!” Ðể tránh một cuộc tranh luận với một người trẻ đương đầy nhiệt huyết, tôi cáo lỗi rời chỗ đó đi về phía phòng vệ sinh.

Hỏi: – Tại sao bác viết cho VNTP?

Ðáp: – Về đến nhà hai tuần lễ, tôi vẫn ở trong tình trạng bất động trong khi Hồ Anh hàng ngày hai ba lần điện thoại hối thúc tôi viết bài, sợ để lâu tin tức sẽ thiu (stale news). Tôi nói rõ tất cả cho Hồ Anh biết những uẩn khúc, nghi kỵ tai nghe mắt thấy của tôi, kể cả việc Minh và Liễu dặn chú Ấn (CBS) và tôi đánh lạc hướng đường vào Mật Khu, thì Hồ Anh nói việc ấy không quan trọng. Cuối cùng Hồ Anh bảo tôi cứ viết lại đầy đủ để anh ta định liệu. Loạt bài du ký “Về Thăm Chiến Khu Vùng Giải Phóng” được đăng trên VNTP từ số 151 (ngày 1/5/1982) đến số 156 (ngày 16/7/1982). Sau loạt bài của tôi thì hầu như, trừ những người cố hữu chống đối Mặt Trận vì lý do này hay lý do khác, tất cả người Việt hải ngoại đều thật sự lên cơn sốt, ai cũng phải công nhận từ trước đến giờ chưa có một phong trào đấu tranh nào được hầu hết mọi người cuồng nhiệt ủng hộ như Mặt Trận HCM. Những “Phong Trào Yểm Trợ Kháng Chiến” được mọc lên khắp đó đây trong một thời gian kỷ lục. Riêng ở Hoa Kỳ tại bang Cali, ngoài “Ủy Ban Yểm Trợ Kháng Chiến” địa phương, người ta còn thành lập ở các công tư xưởng, hãng buôn những nhóm “yểm trợ kháng chiến” riêng rẽ do một người được anh chị em bầu lên làm “Trưởng ban” có nhiệm vụ thâu tiền yểm trợ hàng tháng của mọi người trong nhóm không cần biết người đó có ưng thuận đóng góp hay không. Nơi thì họ ấn định tiền yểm trợ tính theo bách phân (percentage) của tiền lương mỗi cá nhân. Tại các siêu thị, các phòng mạch bác sĩ, nha sĩ, bệnh viện, rạp hát, rạp chiếu bóng và cả tư gia cũng có những “Hộp Kháng Chiến” để mọi người có dịp tham gia tỏ lòng yêu nước. Ngoài ra, người ta còn thường xuyên tổ chức, tại những đô thị lớn trên khắp thế giới những nơi có đông người Việt cư ngụ, những đêm liên hoan, văn nghệ có chiếu phim Kháng Chiến với giá vé cắt cổ, vậy mà những rạp hát chứa năm sáu ngàn người không còn chỗ trống.

Hỏi: – Thời gian đó nhiệm vụ của bác làm gì?

Ðáp: – Người ta yêu cầu tôi đóng vai “nhân chứng sống” phải khoác vào người bộ áo bà ba đen, đi giép râu, quàng khăn rằn ri đến các nơi tổ chức văn nghệ để ba hoa chích chòe kể lể cuộc hành trình đầy… gian khổ vào Mật Khu! Cũng có những nơi như Sacramento, Oregon mời cá nhân tôi đem cuốn phim đến chiếu và nói chuyện tại một rạp hát cho hàng ngàn người nghe. Tôi cũng khá bận rộn vì các báo, đài truyền hình Mỹ đến phỏng vấn. Ðiều lạ lùng nữa là, tôi không là cái quái gì trong Mặt Trận, thế mà mỗi buổi tối khách vào ra nườm nượp!

Hỏi: – Bác có nghĩ rằng bác cũng chịu một phần trách nhiệm về sự lừa bịp của Mặt Trận không?

Ðáp: – Nào có ai nghĩ đến chữ “ngờ”, nhất là trước đó các báo đã không ngớt lời ca tụng ông Minh là một tướng sạch, đứng đắn và ông Liễu là một chuyên viên đảo chánh nặng lòng với quê hương đất nước, tin cậy được. Ai cũng tưởng các ông ấy kháng chiến thật chớ nếu biết họ bịp bợm thì riêng tôi, được ăn cái “dải rút” gì đâu mà mất công ủng hộ các ông ấy! Nếu kết tội tôi thì những người khác cũng có tội “ngây thơ” nên bị bịp lừa như tôi.Tóm lại, anh em Hoàng Cơ Minh biết lợi dụng đúng lúc, đúng thời điểm lòng căm thù Cộng Sản của người Việt bỏ nước ra đi đã lên đến tột độ, tổ chức kháng chiến để tha hồ móc túi đồng hương một cách công khai vô tội vạ. Cũng có thể, lúc mới đầu Hoàng Cơ Minh định dấn thân thật sự kháng chiến giải phóng quê hương, nhưng sau thấy đường về Việt Nam dài quá, vạn triệu khó khăn nguy hiểm không khác gì đường lên Hỏa tinh trong khi tiền yểm trợ ồ ạt vào như nước, lòng yêu nước bị lòng tham chi phối, Minh lơ là để mấy ông em, nhất là Hoàng Cơ Ðịnh, một người trẻ tuổi đầy tham vọng, tha hồ thao túng bằng cách dựa trên uy thế và tiền tài của Mặt Trận, dùng sắt máu thẳng tay đàn áp những người dám chống đối Mặt Trận.

Hỏi: – Theo sự xét đoán của bác thì Mặt Trận có ai về được Việt Nam chưa?

Ðáp: – Tôi tin chắc 100% rằng chưa, mặc dù tờ báo Kháng Chiến của Mặt Trận thường đăng những tin giật gân tưởng tượng nào là quân du kích của Mặt Trận vẫn tung lựu đạn vào xe quân sự của địch, đặt bom phá hủy nhiều cơ sở địch ngay tại Sàigon Chợlớn hoặc các chiến sĩ Mặt Trận đã phục kích đoàn xe quân sự địch trên đường Sàigòn Ðàlạt đốt nhiều xe và giết nhiều địch, vân vân. Nếu quả những biến cố này thật sự xảy ra thì không thể nào bưng bít được bọn phóng viên quốc te. Ngoài ra, thời gian đó, nhiều đồng hương được gia đình bảo lãnh đi thẳng từ Sàigòn sang Hoa Kỳ bằng máy bay, rất ngạc nhiên về những tin thất thiệt của tờ Kháng Chiến. Họ nói ở Sàigòn vẫn yên tĩnh, không hề nghe thấy báo chí hay ai nói đến những “chiến công” mà tờ báo Kháng Chiến đã trắng trợn tưởng tượng phịa ra. Thật là chuyện “đêm giữa ban ngày”!

Hỏi: – Thời điểm nào bác ngưng hoạt động cho Kháng Chiến?

Ðáp: – Ngày 16/4/1982 Hoàng Cơ Minh đến Santa Ana mà các báo chí loan tin bịp rằng “Phái đoàn Mặt Trận do chiến hữu Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh cầm đầu từ quốc nội (sic) đến thăm đồng hương hải ngoại. Một cuộc meeting khoảng trên 5.000 người tụ tập lại tại một rạp hát để đón Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh đến có xe máy dầu cảnh sát Mỹ hộ tống. Người ta coi Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh như một vị cứu tinh dân tộc. Khi ông Minh bước ra khỏi xe thì tiếng hoan hô vang dội, người ta xúm lại công kênh ông Minh lên cao như công kênh một cầu thủ túc cầu đã đá lọt lưới đối phương nhiều bàn.”

Ngày 17/4/1982 Minh chủ tọa một cuộc họp báo có Trần Minh Công ngồi bên. Dưới hàng ghế ký giả có tôi. Khi nghe Minh lớn tiếng tuyên bố “Mặt Trận hiện có 10.000 chiến sĩ võ trang đầy đủ đương chiến đấu rải rác tại nhiều nơi ở quê nhà”, tôi vô cùng sửng sốt vì một câu tuyên bố quá láo khoét thốt ra từ cửa miệng một người lãnh đạo. Bởi vì, nếu quả thật Mặt Trận có đến 10.000 người võ trang đầy đủ thì chắc chắn đã xảy ra nhiều cuộc đụng độ, mà đã có đụng độ thì không tài nào giấu nhẹm được bọn phóng viên quốc tế. Thật sự lực lượng Mặt Trận có khoảng không đầy 50 người. Nếu nói phét thổi phồng thành 500 đã là quá, còn có thể nghe được. Cho ra con số 10.000 là khinh thường dư luận quốc tế, khinh thường đồng hương và là một điều vô ý thức, nếu không muốn nói là ngu xuẩn! Tôi lập tức ra khỏi phòng họp báo và gọi ngay điện thoại cho Liễu biết kể từ giờ phút đó, tôi không còn dính líu đến Mặt Trận, và dù vé máy bay đã mua rồi tôi cũng sẽ không dự “Ðại Hội Chính Nghĩa” tại Hoa Thịnh Ðốn được tổ chức vào tháng sau. Không tham dự đại hội này để làm trò hề, Liễu giận tôi lắm. Hai năm sau có một sự nứt rạn giữa Hoàng Cơ Minh và Phạm Văn Liễu. Vì sợ mọi trách nhiệm về tiền bạc sẽ đổ lên đầu mình, Liễu quyết liệt bằng những văn thư chính thức yêu cầu Phan Vụ Quang (tức Hoàng Cơ Ðịnh) phải trình cho Liễu xem sổ sách kế toán, thì lập tức Hoàng Cơ Minh dùng quyền của mình thẳng tay cách chức Liễu cho Nguyễn Kim Hườn thay thế. Nhờ hai bên tố nhau, những bí mật bịp bợm của Mặt Trận được bật mí cho công chúng biết. Tôi rất mừng đã dứt khoát lánh xa Mặt Trận.

Tiện đây tôi cũng nói phớt qua về cụ Phạm Ngọc Lũy, đối với tôi không hề có “ân oán giang hồ”, tôi vẫn kính mến mặc dù cụ ít tuổi hơn tôi. Một vài thân hữu tỏ vẻ tiếc tiền vì đã mua lầm hai cuốn hồi ký mà cụ không hề nói lên được điểm nào mà mọi người trông đợi về cái bịp bợm của Mặt Trận mà cụ là chủ tịch ủy ban yểm trợ trung ương khiến đã có lần tờ VNTP đưa nghi vấn là cụ cũng có chia “verbe”. Trọn hai cuốn hồi ký cụ chỉ kể lể “cái thằng tôi đáng ghét” lẫy lừng của cụ. Họ cũng cho biết có khoảng một dòng rưỡi viết về tôi (Hoàng Xuyên) thì cụ lại dùng ngôn từ hằn học, thiếu vô tư, ngụ ý bênh Hoàng Cơ Minh và trách cứ về việc tôi bỏ phòng họp báo để chống đối lời nói khoác lác quá trớn của Hoàng Cơ Minh.

Hỏi: – Theo bác, thì Hoàng Cơ Minh có thật đã bị giết chết ngày 26/8/1987 mà các báo đã đăng tải?

Ðáp: – Lúc ở trong “Mật Khu”, tôi đã chụp chân dung Hoàng Cơ Minh nhiều khía cạnh để sau này có tài liệu đắp tượng ông ta là vị… “anh hùng dân tộc”, nên khi tấm ảnh ông Minh nằm chết đăng trên báo thì đem những tấm hình đã chụp ra so sánh, tôi xác nhận đó là Hoàng Cơ Minh.

Hỏi: – Vì sao người ta lại cố giấu nhẹm việc Hoàng Cơ Minh chết?

Ðáp: – Tôi phân tách theo ngu ý của tôi, nếu Mặt Trận tuyên bố Hoàng Cơ Minh chết thì ai là người kế vị? Hoàng Cơ Long, bí danh Lý Thái Hùng, người lùn thấp, hình dáng kỳ dị, không thể thay Minh được; Hoàng Cơ Ðịnh trẻ quá, hiếu thắng, thiếu chín chắn, làm lãnh tụ sẽ không ai theo; Nguyễn Kim Hườn, bí danh Nguyễn Kim, một cựu thiếu tá lái trực thăng của Không Lực VNCH, là một thanh niên cowboy sở trường về ăn chơi hơn là đấu tranh. Vấn đề quan trọng là nếu loan tin Minh chết, tất cả cái “chaine” hàng trăm hiệu Phở Hòa ở Hoa Kỳ và các nơi trên thế giới sẽ không ai chịu đóng “hụi chết” hàng tháng cho Mặt Trận nữa. Những cơ sở thương mại khác cũng sẽ ra mây gió. Vấn đề yểm trợ cũng sẽ tan rã ngay. Trong tam thập lục kế thì “kế ngậm miệng” là thượng sách để kéo dài thời gian móc túi đồng hương thêm được đồng nào hay đồng nấy, rồi mai hậu trước việc đã rồi, ai muốn hiểu ra sao thì hiểu.

Hỏi: – Tin Hoàng Cơ Minh chết đã hơn 10 năm qua, ai cũng biết là ông ta thật sự chết rồi, sao đến nay vẫn có người hăng say làm việc cho Mặt Trận?

Ðáp: – Những cơ sở kinh tài vẫn làm ra tiền thì khi đã sẵn đồng tiền trong tay, thiếu gì kẻ lạy lục để xin việc làm, vừa được tra lương tháng hậu hĩnh vừa được tiếng ra cái điều ta cũng đấu tranh chống Cộng.

Hỏi: – Bác có biết vì sao Hoàng Cơ Minh bị giết không?

Ðáp: – Năm 1993, tôi về Việt Nam ghé Bangkok chơi một tuần, người ta kể cái chết của ông Minh như sau, xin kể lại đúng nguyên văn, còn đúng hay sai tôi hoàn toàn không có ý kiến! Họ nói rằng khi nhiều “chiến khu” của người Việt được tổ chức trên lãnh thổ Thái Lan thì Chính phủ Cộng Sản Việt Nam gởi công hàm chính thức trách Chính phủ Thái Lan đã dung túng những phần tử chống đối họ, lập chién khu trên đất Thái để mưu đồ lật đổ Chính phủ Cộng Sản Việt Nam. Họ yêu cầu Chính phủ Thái dẹp ngay những “chiến khu” ấy đi, nếu không họ sẽ đem xe thiết giáp vượt biên giới tàn sát tất cả. Tưởng là CSVN chỉ đe dọa suông thôi nên giới chức địa phương Thái Lan chỉ “cảnh cáo” những người sống trong các “chiến khu” kia nên kín đáo hơn, chớ không có biện pháp cương qưyết, vì còn muốn kéo dài để thu tiền thuê hàng tháng. Thấy chính phủ Thái lơ là, CSVN liền gởi tối hậu thư (ultimatum) cho Chính phủ Thái cho hạn ba tháng nếu những “chiến khu” nêu trên chưa dẹp thì CSVN sẽ đem quân đội và xe bọc sắt vượt biên giới xan bằng tất cả khu đó, mọi thiệt hại về vật chất và nhân mạng Chính phủ Thái hoàn toàn chịu trách nhiệm. Lần này Chính phủ Thái triệu tập phiên họp bất thường tại Quốc Hội để bàn về việc CSVN khiếu nại và quyết định cấm không ký chiếu khán nhập nội (entry visa) cho Hoàng Cơ Minh. Các chiến hữu trong Mặt Trận lúc đó mới thật sự lo lắng, một mặt báo cáo cho Hoàng Cơ Minh biết, một mặt tìm địa điểm rời Chiến Khu về phía Tây Bắc. Khi tìm được địa điểm rồi, họ vận động xin Chính phủ Thái cho phép Hoàng Cơ Minh đến Thái Lan lần chót để dọn Chiến Khu sang đất Lào, nhưng sự thực vẫn nằm trên lãnh thổ Thái, sát với biên giới Lào. Chính phủ Thái ưng thuận. Minh đến Thái Lan vào Mật Khu họp tất cả mọi người để dùng ba tấc lưỡi trấn an các chiến hữu. Khi nói chuyện xong thì có ba chiến hữu trẻ tuổi tuyển mộ từ các trại tị nạn đứng lên xin phát biểu. Họ nói họ sống trong chiến khu đã hơn hai năm mà không thấy đánh đấm gì cả trong khi hàng ngày tinh thần họ vô cùng bị căng thẳng vì sự đe dọa của quân đội CSVN sẽ tràn sang tàn sát bất cứ giá nào.Minh dùng mọi lời lẽ để thuyết phục, nhưng một anh chàng khăng khăng nhất định xin ra khỏi Mật Khu để trở về trại Tị Nạn.

Sáng hôm sau hai người còn lại thấy bạn mình bị mất tích một cách bí mật trong đêm vừa qua nên hết sức sợ hãi về số phận củamình. Họ kín đáo ra vẻ vui lòng ở lại, rồi chờ ít ngày sau trong lúc thuận tiện cả hai đều vượt Mật Khu và dặn một người bạn thân ở lại báo tin cho họ biết đích xác ngày dọn chiến khu. Họ quyết tâm trả thù cho người bạn xấu số bằng cách mật báo cho quân Pathet Lào biết quân số, võ khí của Hoàng Cơ Minh. Ðúng ngày đã định, đoàn quân vỏn vẹn không quá 50 người, kẻ khiêng, người vác lương thực và một số ít ỏi vũ khí. Khi đến một khu rừng già thì quân Pathet Lào đông gấp 5 lần phục kích bao vây tứ phía giết trên 20 mạng, bắt sống 19 người đem về giao cho CSVN. Vài ngày sau, lấy khẩu cung những tù binh đều khai trong số những người bị bắn chết có Hoàng Cơ Minh. CSVN lại cho người trở lại nơi phục kích thì tìm thấy xác Hoàng Cơ Minh nên chụp ảnh rồi loan báo cho các báo chí biết.

Ngày 25/4/1998 vừa qua đi hành hương tại chùa Tây Tạng ở Quận Pomona, California, tình cờ gặp Lê Tấn K đã giữ một vai trò quan trọng của Mặt Trận trong lúc phôi thai, quả quyết với tôi rằng Hoàng Cơ Minh chỉ mới chết hồi tháng 10 năm 1997. Tôi hỏi tin Hoàng Cơ Minh chết rất bất lợi cho Mặt Trận tại sao lại để đến hơn 10 năm vẫn không cải chính mà cải chính thì khó khăn gì, Hoàng Cơ Minh chỉ cần tìm một anh ký giả tầm thường nào chụp chung một tấm ảnh để họ loan tin, thế là đủ cải chính mọi tin tức sai lầm từ trước và đưa uy tín Mặt Trận trở lại. Nếu còn sống sao hồi cuối năm 1994 khi Mặt Trận kiện Cao Thế Dung, Hồ Anh và Nguyên Vũ đã vu khống Mặt Trận thuê người giết vợ chồng ký giả Lê Triết, được xử tại tòa án San Jose trong 21 ngày có tôi tham dự. Luật sư Nguyễn Tâm, biện hộ cho bên bị, đã thẳng thắn chỉ vào mặt Hoàng Cơ Ðịnh tức Phan Vụ Quang nói rằng: “Các ông là những người chuyên môn bịp bợm, chuyên môn nói láo. Nếu các ông vẫn nói láo rằng Hoàng Cơ Minh hiện nay còn sống thì xin cho biết hiện ông ta ở đâu?” Bị đưa vào chỗ bí, Ðịnh trả lời “ấm ớ hội tề” rằng Minh di chuyển thường xuyên nên không nhất định ở đâu! Một lãnh tụ lớn của một phong trào mà đi đâu, ở đâu lại không liên lạc cho những yếu nhân trong Bộ Tham Mưu biết thì điều đó nói với con nít chúng cũng không tin! Ðén đây Lê Tấn K trả lời cù nhầy rằng nếu muốn biết sự thật về cái chết của Hoàng Cơ Minh, xin hỏi bà Châu nào đó là người làm bảo hiểm cho Minh.

Hỏi: – Bác nói vì trong vụ Mặt Trận kiện Hồ Anh và báo VNTP năm 1994, bác từ chối không nhận làm chứng theo lời yêu cầu của luật sư nên Hồ Anh đã trở mặt “bôi bẩn” bác trên báo VNTP, xin cho biết thêm chi tiết.

Ðáp: – Trong 21 ngày đến San Jose hầu tòa, Hồ Anh đến ăn ở nhà tôi. Hàng ngày tôi lấy xe chở anh ta đến Tòa để cùng tham dự rồi tan giờ lại chở hắn về. Trước ngày xử, luật sư Tâm, biện hộ cho Hồ Anh yêu cầu tôi nhận làm chứng cho Hồ Anh bằng cách “lật tẩy” những trò bịp bợm trong chiến khu. Tôi từ chối vì lớn tuổi không muốn gây ân oán giang hồ với ai nữa. Thế là Hồ Anh tỏ vẻ khó chịu với tôi, y bắt tôi phải lái xe phạm luật lưu thông khiến đã có lúc tôi định ngưng xe giữa đường đuổi hắn xuống tìm taxi mà đi. Tôi về kể lại chuyện cho tiện nội nghe, thì bà vợ tôi khuyên nên cố gắng nhẫn nhục giữ hòa khí, vì chỉ còn ít hôm nữa tòa xử xong, hắn sẽ cút.

Hỏi: – Bác đã dự 21 ngày Tòa xử, vì yếu tố nào đã làm Mặt Trận thua kiện?

Ðáp: – 90% nhờ bài trần tình dài hấp dẫn của Phạm Văn Liễu, rồi nhân chứng Nguyễn Xuân Phát, với một lối hành văn vững vàng bằng Anh ngữ phơi bày tội ác của Mặt Trận khiến 19 trong số 20 người trong Bồi Thẩm Ðoàn biểu quyết các bị cáo Hồ Anh, Cao Thế Dung và Nguyên Vũ vô tội.

Hỏi: – Sao đã có lần bị Hồ Anh nói xấu trên báo mà Phạm Văn Liễu lại ra Tòa cứu kẻ nói xấu mình?

Ðáp: – Xin cám ơn đã đặt câu hỏi này , để một lần nữa thấy Hồ Anh không buông tha bất cứ ai. Sau khi Tòa tuyên bố Mặt Trận thua kiện, tôi hỏi Liễu câu hỏi như trên thì Liễu cười chua chát: “Giữa hai thằng đáng ghét, dĩ nhiên mình phải hạ thằng đáng ghét nhiều hơn trước. Còn thằng kia, để nó có cơ hội ăn năn hối cải về những hành động ngu xuẩn của mình”.

Hỏi: – Hồ Anh đã viết gì để “bôi bẩn” bác?

Ðáp: – Hắn viết rằng tôi “không phải là ký giả” và đã nhầm lẫn nhờ tôi để viết bậy bạ về cái chiến khu của Mặt Trận, nay hắn xin lỗi đồng hương(!).

Hỏi: – Chính Hồ Anh năn nỉ bác đi “chiến khu”, năn nỉ bác viết bài, rồi những bài bác viết mà Hồ Anh, một người nhiều kinh nghiệm về nghề làm báo, đã đọc và có đủ thì giờ cân nhắc trước khi cho đăng lên báo kia mà?

Ðáp: – Thì VNTP nổi tiếng là tờ báo “trẻ không tha, già không thương”, chuyên đả phá không từ một người nào, từ Ðức Giáo Hoàng đến các cha cố, thượng tọa, tăng ni, cựu công chức cao cấp, tướng tá VNCH đến các nhân sĩ tên tuổi, đồng nghiệp, thân hữu, vân vân. Có lần Hồ Anh sang miền Tây đi chơi với tôi hai tuần thăm mấy tiểu bang miền Tây Bắc Hoa Kỳ và Vancouver, trong lúc ngồi xe hơi Hồ Anh cho biết sẽ có ngày y hỏi thăm sức khỏe cụ Chử Ngọc Liễn là vị cao niên khả kính gần 100 tuổi lúc nào cũng “tròn như hòn bi” không làm mích lòng ai và ông Nguyễn Tấn Ðời là người đồng bệnh ung thư với Hồ Anh thường điện thoại cho tôi hỏi thăm và nhờ tôi nói cho Hồ Anh biết những thuốc nào dùng công hiệu chữa ung thư hay tên bác sĩ chuyên về bệnh hiểm nghèo này. Tôi khuyên Hồ Anh không nên gây thêm oán thù nữa nhất là những người không hề chạm dến quyền lợi của y thì Hồ Anh lớn tiếng bảo tôi: “Anh còn phải dạy tôi làm báo nữa à? Báo mà chỉ có tin tức không thì người ta xem tivi hay đọc báo Mỹ chứ mua báo của mình làm gì?” Thì ra đó là đó là đường lối của một cơ quan ngôn luận có nhiều độc giả mà người ta lại cứ tưởng chủ trương của một tờ “lá cải” do một tên hạ cấp làm chủ. Tôi cười xin rút lui ý kiến. Tôi điện thoại kể cho cụ Chử Ngọc Liễn, nghe xong cụ la làng: “Ối giời ơi! Ối cha mẹ ôi! Tôi có làm điều gì xằng bậy, có trêu trọc ai đâu mà định bêu xấu tôi? Tuy hay đả phá, trêu chọc gây sự với mọi người, nhưng Hồ Anh lại là một tên hèn nhát nhất!

Ði chơi với tôi, đến đâu y cũng sợ như lúc nào cũng có người theo dõi để hạ sát. Việc Hồ Anh viết trong báo nói tôi không phải là “ký giả” để bôi bẩn thì trước hết tôi chưa bao giờ vỗ ngực tự nhận là “ký giả”, lý do dễ hiểu là tôi không sống bằng nghề viết báo thì “ký giả” hay “ký thiệt” đối với tôi không là cái đếch gì cả. Vả chăng, “ký giả” là cái quái gì? Chữ Hán định nghĩa “ký” là ghi chép, “giả” là người. Vậy thế nào mới là ký giả? Nếu sợ có người cưỡng đoạt cái chức cao quý ấy sao hắn không đăng ký trình tòa để giữ độc quyền? Loạt bài “du ký thăm chiến khu” của tôi đăng trong 6 kỳ báo VNTP thì có ba số Hồ Anh đã mở đầu, tự động giói thiệu tôi là ký giả đại diện cho tờ báo lá cải của y. Ngoài ra, nếu tôi không phải là “ký giả” thì sao không hỏi tôi, y tự động gi tên Hoàng Xuyên vào trang đầu của tờ VNTP cùng với bút hiệu những người trong Ban Biên Tập liên tục trong 20 năm? Những bài viết về “chiến khu” gởi cho y, tôi đã nói rõ mọi uẩn khúc để tùy y định liệu. Y là nhà báo chuyên nghiệp, “ký giả” thứ thiệt, sau khi đọc xong phải biết những bài tôi viết dở hoặc không có lợi thì y cho đăng lên báo làm gì? Vì cái “bệnh kinh niên” chuyên bêu xấu người khác, dù người đó là tôi, ngoài tình bạn ra, tôi còn là ân nhân giúp đỡ hắn rất nhiều, kể cả Anh văn y gần như “i-tờ-rít” nên năm 1976 bị một nhà in người Việt bắt nạt làm khó dễ, tôi phải tìm giúp y một nhà in khác rẻ hơn để y in báo liên tục 15 năm, rồi thỉnh thoảng y lại nhờ tôi tìm giúp người làm ở Cali gởi sang, mặc dù không ai làm được lâu vì bị bóc lột sức lao động quá đáng. Nay hắn nói xấu tôi, tôi không bận tâm, không cho điều đó là xấu, vì “ngậm máu phun người, miệng mình bẩn trước”. Hắn thuộc loại vô liêm sỉ “vừa nhổ xong lại có thể cúi xuống liếm sạch ngay”. Rồi sẽ có một ngày vì quyền lợi tờ báo, vì muốn mị độc giả, ta không ngạc nhiên thấy hắn bá ngọ cả những bậc sinh thành ra hắn!

Hỏi: – Nghe nói nhờ loạt bài của bác mà số phát hành tờ VNTP vọt lên một cách kinh khủng?

Ðáp: – Vì quảng cáo từ mấy số trước nên ngay số khởi đăng loạt bài du ký của tôi, báo VNTP gởi bán các nơi đều hết sạch, độc giả nhôn nhao tìm đọc, các đại lý gọi điện thoại về Tòa soạn yêu cầu gởi thêm báo. Tôi điệnthoại hỏi thì Hồ Anh tỉnh bơ trả lời: “Ðâu có tăng được số nào, thụt đi thì có. Trong cuốn Mặt Trận, Cao Thế Dung cũng xác nhận tờ VNTP lúc thường phát hành 3.000 số mỗi kỳ là con số kỷ lục ở hải ngoại, nhưng khi loạt bài du ký của Hoàng Xuyên bắt đầu đăng thì số phát hành vọt lên 6.000 rồi 10.000, rồi 15.000. Nhờ thế mà chỉ trong hai năm Hồ Anh đã tậu thêm một ngôi nhà và một miếng đất ở Virginia, đó là chưa kể xe nọ xe kia. Nhưng nay, vì chuyện chửi bới người khác quá nhàm, bài vở quá tầm thường, không ai đọc. Tờ “lá cải” dường như không ai thèm nhắc tới.

Hỏi: – Những bài bác viết, Hồ Anh trả tiền nhuận bút có hậu hĩnh không?

Ðáp: – Hậu lắm lắm! Ai đã từng viết cho VNTP đều than bị bóc lột tim óc và mồ hôi, sức lao động, vì số tiền nhuận bút ốm đói. Hồ Anh gởi check trả tôi… “rất sòng phẳng” mỗi bài 20 dollars, vị chi 6 bài được 120 dollars.

* Cuộc phỏng vấn đến đây cũng quá đầy đủ, xin thành thật cảm ơn bác Hoàng Xuyên đã cho chúng tôi những tài liệu thật quý báu.

Tân Dân

Posted in “Mặt Trận Kháng chiến Hoàng Cơ Minh” bịp hay không? Sự thật ngay trong “Khu Chiến” những ngày đầu - Phỏng vấn ông Hoàng Xuyên về “Chiến khu Hoàng Cơ Minh | Thẻ: | Leave a Comment »

VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN TIẾP TỤC GIÚP TÀU-CỘNG THÔN TÍNH VIỆT-NAM – DỰ ĐOÁN NHÂN SỰ SẮP TỚI – Việt Thường

Posted by tudodanchu trên Tháng Bảy 16, 2011

vgcs-giup-tau-thon-tinh-vn

VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN TIẾP TỤC GIÚP TÀU-CỘNG THÔN TÍNH VIỆT-NAM – DỰ ĐOÁN NHÂN SỰ SẮP TỚI – Việt Thường

Vừa qua một số bạn đọc, của Hồn-Việt UK và Blog Việt Thường, ở trong và ngoài VN, có gửi một số câu hỏi đến tôi. Trân trọng cám ơn quí bạn đọc đã tin tưởng, nên tuy bệnh tật vẫn tái phát, không có điều kiện theo dõi tin tức đều đặn nhưng tạm đầy đủ, nên tôi xin phép được chia sẻ thiển ý, có chỗ nào thiếu sót, sai trái, mong quí bạn đọc lượng thứ.

Tôi xin phép được chia các câu hỏi của quí bạn đọc thành 8 câu hỏi, như sau :

CÂU HỎI MỘT : Vấn đề Biển Đông, báo chí cộng sản VN bắt đầu có những bài công kích Tàu cộng, nhất là những trí thức tên tuổi gửi bài ra bên ngoài và đăng trên những blog không thuộc nhà nước cộng sản quản lý. Phải chăng cộng sản VN đang muốn thận trọng tách ra khỏi Tàu cộng ? Tại sao Tàu cộng công khai bát nạt VN ?

Trả lời : Từ khởi thủy, Nga-xô tạo ra tập đoàn cộng sản VN, coi đó là công cụ cho việc bành trướng chủ nghĩa thực dân đỏ Nga-xô ra toàn thể 3 nước trên bán đảo Đông Dương. Tóm lại, tập đoàn cộng sản VN được cho hình thành để làm Việt-gian.

Dùng người bản địa để chiếm bộ máy nhà nước của nước mình, biến nó thành công cụ thực thi lộ trình nô lệ hóa toàn dân nước mình cho Nga-xô. Đó là chỗ khác nhau về căn bản giữa chủ nghĩa thực dân đỏ Nga-xô, do Lenin đẻ ra, với chủ nghĩa thực dân phương Tây.

Họ Mao, của Tàu, đã lợi dụng cái chủ nghĩa thực dân đỏ ấy của Lenin để làm tấm áo che đậy chủ nghĩa đại hán bành trướng, che đậy bằng chủ nghĩa quốc tế vô sản (cũng như thuyết Đại Đông-Á của phát xít Nhật vậy).

Do vị trí địa lý của Đông Dương, trong đó có VN, nên dù được Nga-xô tổ chức ra, nhưng tập đoàn việt-gian-cộng-sản vẫn bị Tàu cộng khống chế và lợi dụng cái bản chất Việt-gian đó sao cho có lợi nhất về mọi mặt cho âm mưu đại hán bành trướng.

Tôi đã có rất nhiều bài nói,có thâu băng, rồi cả bài viết và cả sách nữa về vấn đề này. Nay xin tóm tắt thật gọn, để quí vị thấy, tại sao lại có vụ chiến tranh với Tàu cộng, năm 1979. Vì thực ra đó là cuộc chiến tranh chiếm thuộc địa giữa Nga-xô và Tàu cộng bằng xương máu nhân dân VN và nhân dân Căm bốt mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là chiến tranh chống xâm lược Tàu như tổ tiên VN đã tiến hành thắng lợi. Cho nên Đặng tiểu Bình mới nói là “dạy một bài học”cho Việt-gian-cộng-sản, vì đã tự nguyện làm chiến tranh bành trướng thuộc địa đỏ cho Nga-xô vào Căm-bốt, ngay khi vừa hoàn thành cuộc xâm lược VNCH.

Hiểu như thế thì mới thấy rằng chưa bao giờ tập đoàn Việt-gian-cộng-sản được hoạt động theo ý mình một cách độc lập, mà nó chỉ thực thi những gì mà Nga-xô hoặc Tàu cộng ra lệnh; hoặc cả hai cùng ra lệnh (khi Nga-xô và Tàu cộng còn chưa công khai tranh ngôi thứ trong thế giới thực dân đỏ).

Vì lẽ đó, khi Nga-xô tan rã thì Tàu cộng trở thành ông chủ duy nhất của tập đoàn Việt-gian-cộng-sản. Cho nên cần lưu ý rằng, những việc Việt-gian-cộng-sản làm như “mở cửa”, “đổi mới” v.v…tất tần tật đều được Tàu cộng cho phép hoặc ra lệnh phải làm. Quí vị đã quan tâm thời cuộc hẳn có đủ bằng chứng, vật chứng, nhân chứng cụ thể để chứng minh rằng : chưa bao giờ Việt-gian-cộng-sản dám đưa ra một chính sách nào để công bằng và bình đẳng hóa mối quan hệ Việt-Trung trên mọi bình diện ngay trên đất nước VN, chứ nói gì là dám bảo vệ quyền lợi chính đáng của Tổ Quốc và Nhân Dân VN, trong suốt thời gian từ cuối 1949 cho đến tận hôm nay, và sẽ cứ như vậy chừng nào Nhân Dân VN còn chưa loại bỏ được chúng ra khỏi bộ máy cầm quyền trên mọi lãnh vực từ trung ương đến địa phương. Bởi vì, ngay từ 1950, Tàu Mao đã nhanh chóng nắm chặt công cụ chuyên chính của Việt-gian-cộng-sản ; công cụ văn hóa tư tưởng và truyền thông ; đường lối chính trị ; công tác lý luận, sáng tác văn học nghệ thuật v.v…đến mức tư tưởng của Mao được đưa vào Cương lĩnh chính trị của đại hội 2 Việt-gian-cộng-sản, năm 1952, coi đó là “kim chỉ nam”cho tư duy và hành động trên mọi địa bàn. Và Tàu cộng đã nắm được khá nhiều những tên Việt-gian-cộng-sản đầu lãnh. Sự ra đời của nghị quyết 9, khóa 3 của Việt-gian-cộng-sản là một bằng chứng hùng hồn nhất, kể cả việc hy sinh một số Việt-gian-cộng-sản trung thành với mẫu quốc Nga-xô quá lộ liễu, mà sau này chúng cho phép lũ đặc công đỏ Bùi Tín, Vũ thư Hiên, Nguyễn minh Cần…được phép đánh tráo từ cái tội danh “chống đảng làm gián điệp cho ngoại quốc” thành “những nhà đấu tranh cho dân chủ”, như kiểu Hoàng minh Chính, làm kép độc ra hải ngoại diễn vở Tiểu Diên Hồng, tuyên truyền cho “quên quá khứ, xóa bỏ hận thù (một chiều)” để tiến tới “hòa giải, hòa hợp dân tộc”, nhằm dụ khị cộng đồng người Việt tị nạn Việt-gian-cộng-sản thành “công dân cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN” cư ngụ, sinh sống tại nước ngoài !!!

Nếu đồng thuận với quan điểm nói trên của tôi, thì chúng ta sẽ dễ dàng hiểu rằng vấn đề Biển Đông hiện nay giữa tập đoàn Việt-gian-cộng-sản và Tàu cộng là “nhất trí, đồng ý 100%” .

Cần tỉnh táo, đừng thấy con nhỏ phát ngôn của bộ ngoại giao ngụy quyền Việt-gian-cộng-sản la lối ư ử về một số hành động thô bạo của Tàu cộng mà cho đó là tập đoàn Việt-gian-cộng-sản dám chống đối lại ý muốn của chủ nhân Tàu cộng của chúng. Nếu quí bạn đọc từng biết tác phẩm Số Đỏ của nhà văn đại tài Vũ trọng Phụng thì sẽ thấy nó y hệt nhân vật bà Phó đoan lên tiếng phản kháng khi bị Xuân tóc đỏ hiếp, rằng :

“Làng nước ơi, anh đã phá hoại cái trinh tiết hai đời chồng của tôi rồi !” Tiếng la lối đó chỉ là che đậy phần nào sự khuyến khích và đồng thuận cái hành vi hiếp dâm quá lộ liễu của Xuân tóc đỏ mà thôi (lỡ cậu Phước hoặc người làm bắt được quả tang chúng đang gian dâm).

Cho nên tập đoàn Việt-gian-cộng-sản đã sử dụng lũ trí thức ngựa ở hải ngoại kết hợp với lũ trí nô trong nước, kể cả lũ cò mồi “yêu nước” như bọn Lê hiếu Đằng, Huỳnh tấn Mẫm, Lê văn Nuôi, Nguyễn quốc Thái…cùng một lô cuội như Tạ phong Tần, Nguyễn văn Lý, Phan văn Lợi, Đặng phúc Tuệ…và mấy tên Việt-gian già như kiểu Nguyễn trọng Vĩnh, Nguyễn Trung…để dùng mồm hoặc biểu tình với cờ máu và hình Việt-gian Hồ nhằm …”chống Tàu cộng theo định hướng cuội của tổng cục an ninh 2 của công an ngụy quyền Việt-gian”. Chứng cớ : Tại sao có người tham gia biểu tình thì bị cấm, bị bắt, bị đuổi học, đuổi việc v.v…, còn có kẻ thì cãi nhau tay đôi với công an Việt-gian ?

Hiệp đồng với tuồng cuội chống Tàu cộng trong nước, lũ ma trơi khoác áo “đảng chính trị”, nổi bật nhất là băng mang tên Việt Tân, rả rả trên các phương tiện truyền thông kêu gọi “đoàn kết” toàn dân VN trong và ngoài nước để “chống Tàu cộng” (nghĩa là không chống tập đoàn Việt-gian-cộng-sản nữa, trong lúc này, đó là bước đầu tiên dẫn giắt cộng đồng người Việt tị nạn Việt-gian-cộng-sản vào khúc dạo đầu của bản giao hưởng có tên “hòa giải hòa hợp” trước để “chống Tàu cộng” rồi sẽ “quên quá khứ, xóa bỏ hận thù” sau (nghĩa là đảo lộn thứ tự thực thi cái gọi là nghị quyết “9 nút, tức 36” ! Và để phô trương cái khí thế ma quái đó : lũ ma trơi đưa cờ máu lên các diễn đàn công khai !!!)

Thật là tuồng cuội lộ liễu quá ! Trong khi lũ chó sủa nhặng xị (cũng có khi sủa vì mừng), thì bè lũ chủ nhân của đàn chó, kẻ khom lưng cúi đầu, đứa rộng mõm cười nịnh nhìn rõ cả cuống họng còn đỏ sẫm bữa tiệc “máu dân” để đồng ca bài “Việt-gian ca”, có tên “16 chữ vàng, 4 tốt, hợp tác chiến lược toàn vẹn và triệt để”, cụ thể là hơn 90% các hợp đồng trọn gói trong xây dựng lớn và quan trọng cho cả lãnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa và đặc biệt là an ninh quốc phòng. Đường sắt cao tốc nói là tạm ngưng, nhưng sự thật là đang chia làm nhiều đoạn và tiếp tục thi công, như tuyến Hà-nội—Lao cai, mà cách đây không lâu, đích thân Nguyễn tấn Dũng đến Lao cai kiểm tra và ra lệnh phải hoàn thành thi công đúng hạn. Rừng đầu nguồn vẫn Tàu cộng và Tàu Đài loan làm chủ dài hạn (nên nhớ Tàu Đài loan tuyên bố sẽ đứng với Tàu cộng trong tranh chấp Biển Đông với Phi-luật-tân, cũng có nghĩa là cả VN, giả thiết là Việt-gian-cộng-sản dám hành xử như Phi-luật-tân). Vừa qua, Việt-gian Nguyễn tấn Dũng vẫn cam đoan đẩy mạnh tốc độ “một vành đai, hai hành lang”,cũng như các đặc khu kinh tế của Tàu cộng trên khắp VN, mà mới nhất là khánh thành trọng thế khu phố Tàu cộng ở Bình Dương, có tên rất “ấn tượng” là Đông đô đại phố. Xin hãy suy nghĩ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của bốn từ đó sẽ hiểu Việt-gian cộng-sản và Tàu cộng đồng thuận với nhau đến mức nào. Và, quí bạn đọc nghĩ thế nào khi ngay giữa Hà-nội, có một biển treo Văn phòng luật sư mang tên “Văn phòng luật sư Indochina” (của Ls Phan văn Hào). Chúng đang quảng cáo cho cái gì vậy ??? (nên nhớ Việt-gian-cộng-sản đã xóa bỏ những tên Tự Do và Công Lý trên đường phố Sài-gòa trước 4-1975 !!!)

Ở nông thôn thì với chính sách “tam nông” nên Tàu cộng mới dễ dàng thuê đất của nông dân, nhổ hết lúa đi mà trồng khoai mì (người Bắc gọi là “sắn”) chở về Tàu. Chúng cũng thu mua vải thiều khiến nhiều trang trại chặt bỏ các cây ăn trái khác để trồng vải thiều. Tàu cộng còn cho thu mua hết thực phẩm như thịt heo, bò, gà v.v… Mới đây, Việt-gian-cộng-sản còn cho công ty quốc doanh Petrolimex tiến hành ký kết mua xăng dàu, khí đốt của Tàu cộng, đang chuẩn bị đặt ống dẫn dàu, khí Từ Quảng Tây về bể chứa ở Quảng Ninh ( chắc là tiện cung cấp cho thiết giáp Tàu cộng sử dụng khi đưa quân vào VN theo “yêu cầu” của Việt-gian cộng sản.)

Tóm lại là trên bất kể lĩnh vực nào của các hoạt động của xã hội VN, cả tinh thần cả vật chất, đều bị Tàu cộng chi phối toàn diện. Mà cái quan trọng nhất là Tàu cộng nắm gọn trong tay toàn bộ nhân sự chủ chốt của Việt-gian-cộng-sản, từ trung ương tới địa phương ngay cả cấp cơ sở là phường và đội! Cho nên trong khi đám nô tài của Việt-gian-cộng-sản diễn tuồng chống Tàu cộng theo “định hướng cuội” cả trong và ngoài VN, thì những tên Việt-gian nắm vận mệnh sinh sát như Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng, Phùng quang Thanh, Nguyễn chí Vịnh, Hồ xuân Sơn…đã nói gì, đã làm gì…và hàng ngày hàng giờ mọi chuyện xẩy ra trong và ngoài VN, bàn tay lông lá nào đang lèo lái, có lợi cho ai, chắc quí bạn đọc đã có đủ dữ kiện để tự giải đáp.

Đúng như trong cuốn Số Đỏ của nhà văn đại tài Vũ trọng Phụng, vì bà Phó Đoan khi “được” Xuân tóc đỏ hiếp, khoái quá rên rỉ hơi lớn, làm cậu Phước sợ nên vú em gọi hai thầy cảnh sát “Min-đơ” và “Min-toa” tới.

Từ đó đôi gian phu dâm phụ càng gắn bó với nhau hơn, nhưng bề ngoài phải đóng kịch để giúp “dữ kiện” cho mấy anh “Quốc tế” đánh lừa dân nước họ, đặng thâu thuế làm cái việc có tên rất kêu là “bảo vệ TỰ DO và NHÂN QUYỀN trên toàn thế giới” !?!?!?

Việt-gian-cộng-sản giống như một con chó rất trung thành với chủ, làm sao nó dám “thận trọng từ từ tách ra khỏi thằng chủ lưu manh Tàu cộng của nó”. Con chó mà có chủ là một thằng lưu manh và tàn bạo thì chỉ vài lần không nghe chủ về những điều cỏn con thôi là đủ được sức thơm bằng giềng, mẻ !!!

CÂU HỎI THỨ HAI : Xin cho dự đoán về nhân sự sắp tới của cộng sản ?

TRẢ LỜI : Đã là dự đoán thì khó có thể đúng hoàn toàn. Tuy nhiên, với sự quan sát những hoạt động của đám nhân sự chóp bu của tập đoàn Việt-gian-cộng-sản, sau cái gọi là đại hội 11 của chúng, thì tôi xin mạn phép chia xẻ dự đoán về nhân sự của chúng sẽ công bố vào tuần lễ sắp tới như sau :

1) Thủ tướng ngụy quyền Việt-gian : Việt-gian Nguyễn tấn Dũng ;

2) Chủ tịch nhà nước ngụy quyền Việt-gian : Việt-gian Trương tấn Sang ;

3) Chủ tịch cuốc hội Việt-gian-cộng-sản : Việt-gian cái Tòng thị Phóng ;

4) Bộ trưởng công an ngụy quyền Việt-gian : Trần đại Quang ;

5) Bộ trưởng quốc phòng ngụy quyền Việt-gian : Phùng quang Thanh ;

6) Bộ trưởng ngoại giao ngụy quyền Việt-gian : Phạm quang Nghị ;

7) Chánh án tòa tối cao ngụy quyền Việt-gian : Trương hòa Bình.

Đó là dự đoán của tôi. Nếu đúng như trên, hi vọng có dịp chia xẻ với quí bạn rằng từ cơ sở nào mà tôi dụ đoán như vậy. Còn nếu sai thì xin quí bạn bỏ qua cho.

Anh quốc, ngày 16 tháng 7 năm 2011

Việt Thường

Kỳ 2 : Xin trả lời về các câu hỏi :

* Vấn đề Trần Khải Thanh Thủy ;

* Về lập luận : người quốc gia : “Tha lầm còn hơn bắt lầm”, sai, đúng ra sao ?

Posted in VIỆT-GIAN-CỘNG-SẢN TIẾP TỤC GIÚP TÀU-CỘNG THÔN TÍNH VIỆT-NAM - DỰ ĐOÁN NHÂN SỰ SẮP TỚI - Việt Thường | Thẻ: | Leave a Comment »

MÀN LỘT XÁC CỦA LOÀI VE – Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Posted by tudodanchu trên Tháng Bảy 13, 2011

man-lot-xac-cua-loai-ve

V.A., một bạn trẻ ở Việt Nam viết cho chúng tôi hỏi về Việt Tân. Thư có đoạn viết:

“Con đang sống ở Việt Nam, ngay tại Sài Gòn ………. con đã vô tình đọc được một bài viết của bác cảnh báo việc phong trào biểu tình đang bị lợi dụng và “dàn dựng”, trong đó bác có đề cập đến đảng Việt Tân theo chiều hướng tiêu cực. Con hơi ngạc nhiên vì xưa nay con chỉ biết đảng Việt Tân là một đảng chống cộng. Con tự tìm hiểu thêm và biết được nhiều thông tin về mặt trái của đảng Việt Tân. Sau đó con thử post một bài thăm dò trên nhóm Xuống Đường Trên Mạng, đại ý kêu gọi mọi người nên can đảm nhìn vào thực tế và kết hợp biểu tình lên án chính quyền với biểu tình chống Trung Cộng, thay vì chỉ hô hào chống Trung Cộng mà không dám hó hé một tiếng đụng chạm tới chính quyền. Ngay lập tức, có người đề nghị xóa bài post của con.

Hiện nay, đảng Việt Tân đang đứng sau lưng nhóm Xuống Đường Trên Mạng, mà nhóm này thì đã phần nào chi phối được phong trào biểu tình và thu phục được lòng tin của nhiều người (thậm chí trong nhóm có nhiều thành viên ủng hộ đảng Việt Tân). Con muốn xin bác vài thông tin chi tiết về việc đảng Việt Tân cấu kết với đảng Cộng Sản để chiêu dụ và chụp lưới những người đấu tranh dân chủ, vì con đang cần những chứng cứ cụ thể để cảnh báo tới những nhóm khác trước khi đảng Việt Tân liên kết luôn với những nhóm này và kiểm soát hoàn toàn phong trào biểu tình.

Có một điều con hơi thắc mắc, đảng Việt Tân ăn theo phong trào biểu tình là để dàn dựng kịch bản theo tinh thần hợp tác với đảng Cộng Sản hay đảng Việt Tân đang có tham vọng dựa vào sự ủng hộ của những người “dân chủ vô tư” để lật đổ đảng Cộng Sản và trở thành một đảng cầm quyền mới ở Việt Nam?”

Hiện tại, bác chưa có thì giờ để giải đáp mọi thắc mắc của cháu VA. Tức thời, bác xin gởi đến cháu một bài viết cũ của bác. Mong rằng nó sẽ giải tỏa được phần nào thắc mắc cho cháu. Nếu có thì giờ bác sẽ viết thêm và gởi về cho cháu theo phương thức mà bác đang làm đây. Hy vọng cháu VA bằng lòng. Cám ơn cháu.

MÀN LỘT XÁC CỦA LOÀI VE – Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Mặt trận Hoàng Cơ Minh (MT) đã được chính thức khai tử để trở thành đảng Việt Tân kể từ ngày 19-9-2004. Full name của nó là Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, được gọi tắt là Việt Tân (VT). Từ sự thay tên đổi họ của Mặt Trận (MT), đất bằng lại một phen dậy sóng trong cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại. Lần này thì có lẽ phải gọi là sóng thần mới đúng. Sức mạnh của nó có thể chẳng thua kém gì ngọn sóng thần Tsunami. Búa rìu dư luận giáng xuống đầu đứa trẻ đẻ muộn này tưởng như sắt đá cũng khó lòng chịu đựng nổi. Thật vậy, sự thể rất dễ nhận thấy qua qúa nhiều ý kiến, bài viết bầy tỏ sự giận dữ chống đối, có khi đến cuồng nộ, được phóng lên Net và đăng trên báo. Chỉ một vài ý kiến rụt rè bao che cho VT, nhưng người đọc có thể dễ dàng nhận ra ngay tác gỉa là gà nhà tự chữa lửa chứ không phải tiếng nói vô tư.

Trước sự thể đó, không ai không thắc mắc và tự hỏi tại sao? Có lẽ câu trả lời ngắn gọn và đúng nhất là quả báo.

Thật vậy. Gieo gío thì gặt bão. Đó là luật Trời. Nếu trước kia MT không chơi trò điếm đàng, không lừa gạt đồng bào thì ngày nay VT đâu phải gánh chịu cái hậu quả thê thảm này. Nhưng MT chơi xấu thế nào, lừa gạt ra sao, chuyện đó đã được dư luận và truyền thông phơi bầy tường tận rồi, người viết thấy không cần thiết phải nhắc lại. Ở đây chúng tôi chỉ có ý tìm hiểu lý do tại sao MT lại bỗng dưng biến thành VT trong lúc này, và tiện thể xem là sự dàn dựng trò ảo thuật này nhắm mục đích gì, nó thần thông tới mức nào mà thôi.

Ém Quân Chờ Thời

Qua ba cuộc hành quân Đông Tiến kéo dài từ 1986 đến 1990, lãnh tụ Hoàng Cơ Minh của MT và toàn thể bộ phận tác chiến của ông đều bị tiêu tùng. Kẻ bị giết. Người bị bắt. Chỉ còn lại bộ phận tham mưu lèo lái bởi một người mới gia nhập MT là ông Nguyễn Xuân Nghĩa, người đã từng công khai thú nhận là cháu tổng bí thư CS Nguyễn Văn Linh. Hai cuộc hành quân Đông Tiến I và II do đề đốc Hoàng Cơ Minh soạn kế hoạch và trực tiếp chỉ huy, nhưng đều bị thất bại. Sau hai lần thất bại, đáng lẽ MT không nên làm Đông Tiến III nữa vì bấy giờ ông Minh đã chết, tàn quân còn lại ngo ngoe, con số đếm được trên đầu ngón tay. Không hiểu tại sao MT đã không rút kinh nghiệm và thay đổi kế hoạch mà lại cứ mù quáng thực hiện Đông Tiến III để đút đầu vào chỗ chết? Cuộc hành quân này diễn ra ngoài dự liệu và khuôn khổ của tất cả mọi binh thư, binh pháp cùng là thực tế của tình hình. Chuyện này có lẽ chỉ có Trời biết?

Đây là một bí mật chưa ai khám phá ra. Nhưng chủ trương và những thay đổi về sau trong đường lối của MT có thể cho người ta thấy được tia sáng của vấn đề. Ít người có thể tưởng tượng nổi mục tiêu của cuộc hành quân Đông Tiến III không phải là để xâm nhập về trong nước, mà là để dứt điểm các thành phần của bộ phận tác chiến còn lại. Chỉ có như thế MT mới có thể dễ dàng thay đổi từ chủ trương đối đầu sang chủ trương đối thoại với CS được. Thật vậy, trong khung tổ chức của MT lúc đó, MT bao gồm hai bộ phận, một tác chiến và một tham mưu. Bộ phận tác chiến qui tụ hầu như toàn thể là quân nhân QLVNCH và những người trẻ còn sôi sục bầu nhiệt huyết giải phóng quê hương khỏi tay bạo quyền CS. Trái lại, bộ phận tham mưu đa số là những khoa bảng và chính khách cơ hội chủ nghĩa. Chủ điểm của kế hoạch hành quân Đông Tiến III là phải tiêu diệt toàn bộ bộ phận chủ chiến thì mới có thể dễ dàng thay đổi chủ trương từ cách mạng võ trang sang cái mà bà Trần Diệu Chân, phát ngôn viên của MT gọi một cách bóng bẩy là tổng nổi dậy hòa bình. Đây là công tác trọng điểm và bắt buộc để thay đổi đường lối và hoàn thành những mục tiêu chiến lược của giai đoạn ém quân chờ thời của MT.

Sau khi đã hoàn tất kế hoạt tự diệt cần thiết nói trên, MT rút vô “bưng” để ém quân và chờ thời. Tôi dùng cụm từ rút vô bưng – theo lối nói của người miền Nam – vì một thực tế rõ ràng là trong giai đoạn ém quân, MT hầu như không bao giờ công khai ra mặt làm bất cứ cái gì. Tất cả mọi hoạt động chìm, nổi của MT đều nhân danh thừa sai là các tổ chức ngoại vi cả. Trong thời gian dài ém quân này, MT đã thực hiện được ba nhiệm vụ chiến lược quan trọng sau đây:

1. Củng cố và phát triển các cơ sở hạ tầng – Có hai loại cơ sở, một là các đơn vị kinh doanh và hai là những tổ chức quần chúng mà người ta thường gọi là ngoại vi của MT, như Hội Chuyên Gia, Liên Minh VN Tự Do, đoàn thanh niên Phan Bội Châu v.v.. MT phát triển các tổ chức ngoại vi khá nhanh và khá thành công do lợi điểm là đã tích lũy được dồi dào tiền bạc do quyên góp và do các cơ sở kinh tài được dựng nên để sinh lợi.

2. Khoa trương thanh thế – MT núp trong bóng tối, xử dụng đoàn viên bí mật hoặc tổ chức ngoại vi quậy nát các đoàn thể quốc gia hầu nước đục thả câu để gây thanh thế. Dân gian gọi là chôm credit. MT thi hành độc kế này vì lý đương nhiên là muốn thành công theo đuổi đường lối riêng (ngược với đường lối chung của tập thể người tỵ nạn), MT cần phải triệt hạ tất cả những tổ chức khác không cùng lập trường, quan điểm, và đường lối. Xưa nay chính trị vẫn là thế. Sự thể các tổ chức cộng đồng, các đoàn thể quốc gia bị chia năm sẻ bẩy như hiện nay nếu đổ tội lên đầu CS mới chỉ đúng có một phần. MT cũng là một nguyên nhân không kém quan trọng trong đó. Bằng chứng là chỗ nào có phân hóa, chỗ đó có người của MT xen vào. Cũng vì có nhiều tiền bạc nên MT đã rất thành công trong các kế hoạch khuynh đảo của họ.

3. Tung hoạt động dò đường – Các hoạt động có tính cách dò đường của MT trong giai đoạn này nằm trong chính sách dân vận “mưa lâu cứt trâu hóa bùn”. MT từng bước, từng bước tung ra một số các hoạt động nhằm mục đích tẩy não và hướng dẫn đồng bào làm quen tư tưởng quên đi qúa khứ để chấp nhận hoà hợp hòa giải với VC. Những sự kiên Hội Chuyên Gia đề nghị mang kỹ thuật về giúp nước, đoàn thanh niên Phan Bội Châu thả bồ câu, chiếu hình phản chiến trong vụ Trần Trường, Liên Minh Vietnam Tự Do đề cao Hồ Chí Minh và đặt CSVN lên hàng số một trong liệt kê xếp loại các thành phần dân tộc, báo đài của MT quảng cáo cổ động các sinh hoạt giao lưu văn nghệ một chiều của CS v.v. đều nằm trong kế hoạch có tính toán của MT. Có thể nói đây chỉ là những trận đánh du kích lẻ tẻ, đánh nhanh và rút nhanh, nhưng xem ra MT cũng đã phần nào thu đạt kết qủa.

Sau 22 năm, thời kỳ ém quân đã chấm dứt và nay đã đến lức MT ra quân.

Ve Sầu Thoát Xác

Ve sầu thoát xác hay việc thay tên đổi họ của MT chỉ là bước đầu trong một âm mưu to lớn của họ. Theo tài liệu chính thức của đảng, VT được thành lập từ ngày 10-9-1982. Câu hỏi đặt ra là tại sao đảng VT đợi cho mãi đến 22 năm sau, một thời gian khá dài trong một đời người, mới ra mắt xuất hiện? Ông Lý Thái Hùng, tổng bí thư (TBT) VT, giải thích đại ý nói rằng MT là một tập hợp nhiều tổ chức, còn VT chỉ là một đảng thành viên (của MT). Giải thể MT để VT ra đời nhằm huy động toàn bộ sức lực và tâm huyết của toàn dân trong một liên minh dân tộc vào công cuộc vận động canh tân đất nước. Ý của ông TBT là cho rằng vì nằm chung trong một tổ chức nhiều thành viên, nạn “nhiều thầy thối ma” khiến MT khó làm được việc, nên VT phải tách ra hoạt động cho hữu hiệu hơn? Giải thích như thế quyết không ổn. Vấn đề là nếu MT là một tập hợp nhiều tổ chức thì ai có quyền giải thể MT? Một tập hợp nhiều thành viên ít nhất giữa họ phải có một cái kết ước (agreement), và theo cái kết ước này ai là người có quyền giải tán tập thể. Nếu MT tự ý giải thể thì trước khi giải thể, có những tổ chức nào còn đứng chung trong MT, và trong đó, tổ chức nào đồng ý, tổ chức nào không đồng ý? Còn nếu việc giải thể MT là một quyết định đơn phương của VT thì việc làm này của VT mang nặng tính chuyên quyền độc đoán có khác nào việc đảng CSVN giải tán các đảng Dân Chủ và Xã Hội ở trong nước trước đây?

Nêu vấn đề trên, thực ra chúng tôi không nhằm mục đích đi tìm sự thật, vì sự thật đã qúa rõ ràng, mà chỉ có ý chứng minh sự thiếu ngay thẳng và trí trá của những người lãnh đạo đảng VT mà thôi. Ông Lý Thái Hùng nói MT là một tập hợp nhiều thành phần là một chuyện nói láo hoàn toàn. Chuyện lố bịch hơn nữa là nếu MT qủa thực là một tập hợp nhiều thành phần thì tại sao VT lại giải thể MT để tiến hành cho ra đời một tập hợp nhiều thành phần khác? Điều này cũng chính ông Lý Thái Hùng xác nhận khi ông tuyên bố: “VT ra đời huy động toàn bộ sức lực và tâm huyết của toàn dân TRONG MỘT LIÊN MINH DÂN TỘC. Cái Liên Minh Dân Tộc này không lý chỉ có đảng VT solo hay cũng lại gồm nhiều thành phần khác như MT trước đây?

Rõ ràng lý do ông Lý Thái Hùng đưa ra trong việc giải tán MT chỉ là chuyện lấp liếm để bịp dư luận, nhưng vải thưa không che được mắt thánh. Phải có một lý do khác, hay nói đúng hơn, một mưu đồ. Chẳng nói thì ai cũng đã biết, kế ve sầu thoát xác này chính là bước khởi đầu nằm trong âm mưu giọn đường về nước của VT để làm ăn với VC. Xin nhấn mạnh, chúng tôi nói “làm ăn với VC” chứ không nói “hòa hợp hòa giải” với VC. Chuyện này chúng tôi sẽ có giải thích sau.

Có hai lý do khiến MT thi hành kế ve sầu thoát xác vào lúc này.

1. Dựa trên lý luận – Xưa nay đấu trường chính trị có một nguyên tắc như sau: Không tiêu diệt nổi kẻ thù thì tốt nhất là nên thỏa hiệp với nó. Thí dụ điển hình nhất và cũng là bần tiện, hạ cấp, và thô lỗ nhất là trường hợp Nguyễn Cao Kỳ, nhưng đây chỉ là thí dụ cá nhân. Các đảng phái cũng không đi ra ngoài qui luật đó. Cũng trong chính trị, không có vấn đề hòa hợp hòa giải theo nghĩa thông thường. Các đảng phái chính trị dù đứng bên nhau, nhưng họ luôn tìm mọi cách tiêu diệt nhaụ. Do đó không có chuyện hòa giải giữa họ với nhau. Khi không tiêu diệt được đối phương, các đảng chính trị mới tính chuyện hòa hợp. Thực trạng hiện nay là chỉ có những lê dân bá tánh chống cộng không mưu đồ mới còn chống và miệt mài chống, chống tới chiều, chống qua đêm, và chống luôn tới sáng hôm sau nữa chưa thôi. Trong khi đó, một số nhà khoa bảng, nhiều tổ chức chính trị xôi thịt hoặc gà mờ, trong đó có VT, nghĩ rằng chống không nổi thôi thì hòa hợp hòa giải với CS cho xong. Họ mơ ước và trông đợi VC cho đa đảng để về nước làm đối lập, mà thực tế đối lập với CS trong tình thế hiện nay chỉ là mặt trái của thỏa hiệp, hay đúng hơn là đầu hàng.

2. Xét trên thực tế – Khát vọng đầu hàng trá hình này thực ra cũng không phải là không có cơ sở. MT tính toán rằng tình hình và bối cảnh Vietnam lúc này có thể nói là thuận lợi nhất cho họ nhẩy vào đánh hôi canh bạc VN. Tính toán này dựa vào các yếu tố sau đây:

a/ Xu hướng dân chủ hóa toàn cầu đặc biệt là tại những nước CS còn sót lại, là một trào lưu không thể đảo ngược.

b/ Áp lực của Trung Cộng càng ngày càng đè xuống Hanoi cho đến một lúc nào đó rất gần đây thôi, những chiếc đầu bình vôi và cứng cỏi nhất của bọn lãnh đạo VC cũng phải ý thức rằng chúng đã đến bước đường cùng nên buộc phải chấp nhận cởi trói hoặc chết. Để tìm đường thoát thân, khôn ngoan và an toàn nhất cho chúng là phải chấp nhận đa đảng để trút trách nhiệm cho người khác rồi lui về hưởng thụ với túi bạc đã đầy ắp.

c/ Nạn phân hóa trong cộng đồng tỵ nạn đã tới mức khiến hầu như mọi người đều chán nản buông xuôi, không còn thiết tha với công cuộc chống cộng nữa. Đây là yếu tố cơ bản để bọn lãnh đạo Hanoi tin rằng dù có đa đảng chúng cũng không sợ bị trả thù. Trong bối cảnh này, sự ra đời của một tổ chức chính trị thực dụng như VT phải được đánh gía là đúng, hoàn toàn đúng.

Để đạt mục đích trở về nước làm đa đảng, MT phải xử dụng kế ve sầu thoát xác này. Lý do rất dễ hiểu. Thử hỏi, nếu VT giữ nguyên danh xưng Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Vietnam với cương lĩnh lật đổ công sản bằng võ lực thì liệu CS có chấp nhận cho họ về trong nước mà lập đảng không? Vì thế, MT buộc phải thay đổi thân phận, trở thành đảng VT với cương lĩnh là chỉ dùng nước bọt (không dùng súng đạn), để canh tân đất nước. Như thế nghe mới lọt tai.

Đa đảng hiện nay tại Vietnam thì không có, nhưng trước kia thì đã có rồi. Đó là các đảng Dân Chủ và Xã Hội. Thực tế cho thấy, các đảng Dân Chủ và Xã Hội tại VN đều là các chi nhánh đảng CS trá hình, vì người lãnh đạo các đảng đó đều là đảng viên công sản được biệt phái. Từ đó suy ra, điều kiện tất yếu để được lập đảng tại VN là người lãnh đạo phải là đảng viên CS. Sự thể đưa đến kết luận là đa đảng ở VNCS nếu có thì chỉ là đa đảng bịp, và đối lập chỉ là đối lập cuội cho vui mà thôi. Tuy nhiên việc này xem ta không khó đối với VT, vì VT đã có ông TBT Lý Thái Hùng rồi. Nếu mai ngày VT có được cho phép trở về hoạt động thì thực tế là về góp vốn làm ăn với VC, hay nói một cách mầu mè là canh tân đất nước, chứ không thể nói là làm đối lập được.

Màn Xiệc Hào Hứng

Có một chi tiết trong tuồng ve xầu thoát xác, tuy là vụn vặt, nhưng nếu đã nói đến lập danh thì nó lại trở thành đáng quan tâm. Đó là sự tréo cảng ngỗng trong cái danh xưng chính thức của VT. Thật thế, MT đổi thành Việt Nam Canh Tân Cách Mạng đảng xem ra có điều gì không được ổn. Rõ ràng là có vấn đề. Hai chữ Canh Tân và Cách Mạng là hai từ hán nôm. Hiện nay hai chữ này đã trở thành “quốc ngữ chữ nước ta” rồi. Ai cũng hiểu cả, chẳng cầu đến các ông khoa bảng. Đối với lớp hậu sinh nếu cần cho chúng hiểu, chỉ việc dịch sang tiếng Mỹ là xong ngay. Thế mà các ông chóp bu của VT phần lớn là những tay chữ nghĩa bề bề, bằng cấp cùng mình, sao lại có chuyện tréo cẳng ngỗng đến thế này được? Theo ngu ý thì canh tân nghĩa là sửa sang, làm mới những gì đã cũ, đã lỗi thời. Còn cách mạng là bỏ đi cái cũ đã hư hỏng và thay thế bàng cái khác tốt hơn. Chỗ khác nhau của hai từ này một đàng thì giữ lại cái cũ, chỉ sửa chữa nó thôi. Còn một đàng thì bỏ hẳn đi cái cũ và thay thế bằng cái khác hoàn toàn. Hai chữ, hai ý nghĩ khác hẳn nhau như vậy làm thế nào cùng đứng chung để chỉ cùng một mục đích được? Đã canh tân thì làm sao còn cách mạng. Ngược lại, đã cách mạng rồi thì đâu còn cần đến canh tân làm gì?

Nói đi thì cũng còn phải nói lại. Chữ nghĩa có sai đối với VT không thành vấn đề. Vấn đề chính là mục đích mà chữ nghĩa nhắm tới, đó là được xí phần tại VN, hay canh tân VN cũng thế. Phải thành thực nhìn nhận rằng VT đẻ ra kế Ve Sầu Thoát Xác này là chuyện đáng khâm phục. Đáng phục ở chỗ kế hoạch chứa đựng rất nhiều điều mơ hồ, nhưng đồng thời lại cũng rất sáng nghĩa. Tài xử dụng thuật ngữ chính trị ở đây thật sự đã tới mức thần thông. Nó vừa bịt mắt được những người cần che dấu, lại vừa minh thị nói cho người muốn nghe hiểu được vấn đề. Những hành động và những văn kiện phổ biến trong buổi ra mắt đảng VT tại Đức đưa đến hai kết luận sau đây:

1. VT đoạn tuyệt với qúa khứ

a/ Chứng minh 1. Đọc toàn bộ các bài diễn văn chính thức, các bài tường thuật buổi lễ ra mắt, người ta không hề thấy các từ ngữ quen thuộc như “chống cộng” hay “giải thể chế độ CS”. Sự kiện này cho thấy là đảng VT đã hoàn toàn từ bỏ chủ trương chống cộng hay đối kháng, quay sang đối lập với CS, dù chi” là đối lập cuội .

b/ Chứng minh 2. VT trong buổi ra mắt, đã không tổ chức lễ truy điệu cố lãnh tụ Hoàng Cơ Minh và các đồng chí của ông đã hy sinh trong 3 cuộc Đông Tiến. Xét về mặt tình cảm đồng đội cũng như cả về mặt nghi lễ thì việc làm lễ truy điệu trong buổi lễ ra mắt của VT là chuyện bắt buộc. Sự bỏ qua nghi thức quan trọng này, dù vô tình hay cố ý, cũng chứng tỏ các lãnh đạo đảng VT đã chôn vùi lương tri và lương tâm của họ. Không tưởng niệm chính là để nói lên quyết tâm đoạn tuyệt với qúa khứ vậy.

2. Gởi tín hiệu đầu hàng – Người ta dễ dàng nhìn thấy được việc đảng VT gởi những tín hiệu đầu hàng CS qua những lời nói và việc làm sau đây của ho :

a/ Việc chọn địa điểm ra mắt – Một câu hỏi được nhiều người nêu trên các phương tiện truyền thông là tại sao VT không ra mắt tại đâu khác, nhất là những nơi có đông đồng bào tỵ nạn, mà lại kéo nhau qua bên Đức ra mắt tại đó? Lý do chính là vì ở Đức có nhiều Việt kiều, thần dân của chế độ CS Hanoi. Cái lợi nhỏ là VT dễ dàng nhận được sự ủng hộ và tránh được bị chống đối. Ra mắt tại nơi có đông Việt kiều cư ngụ, VT muốn nói lên ý nghĩa họ là người Vietnam sinh sống ở nước ngoài, là Việt kiều, chứ không phải là người Vietnam tỵ nạn CS. Đó mới là lợi ích lớn, nó tô điểm cho VT cái tư thế chính danh. Ít ra VT cũng còn biết rằng sự xác nhận lý lịch và thế đứng này quan trọng cho một đảng chính trị. Nhưng chính danh hay ngụy danh thì còn phải đợi xem những việc làm sau này của VT mới biết được.

b/ Tự nguyện đặt dưới sự lãnh đạo của các tổ chức khác – Như trên chúng tôi đã viết, trong qúa khứ CSVN đã có thời cho đa đảng. Tuy nhiên, thực tế cho thấy đây chỉ là những chi bộ CS trá hình, vì lãnh tụ của các đảng phái đó đều là đảng viên đảng CS. Chủ trương của VT tự nguyện đặt đảng dưới sự lãnh đạo của các tổ chức khác phải chăng ngầm bắn tiếng chấp nhận qui luật đa đảng của CS? Nghĩa là sẵn sàng chấp nhận trở thành chi nhánh của đảng CS với lãnh đạo là người của CS biệt phái?

c/ Không chủ trương nắm quyền bằng mọi gía – Điều này có nghĩa là không chủ trương lật đổ đảng CS bằng bất cứ phương tiện nào. Đây phải hiểu là một tín hiệu nhắm trấn an bọn VC đang cầm quyền.

d/ Soi sáng sự thật của lịch sử cận đại – Nếu CSVN bị người dân lật đổ như các chế độ CS Đông Âu thì chắc chắn lịch sử VN cận đại sẽ không cần gì phải soi sáng, vì sự thật của lịch sử dân tộc đã rõ ràng như ban ngày được viết trên giấy trắng mực đen cả rồi: Hồ Chí Minh là tên tội đồ của Dân Tộc, và đảng CSVN thuần túy là một bọn bán nước hại dân. VT định xét lại sự thật của lịch sử nào? Có phải là muốn rửa tội cho Hồ Chí Minh và đảng CS của y không? Chẳng cần trả lời thì âm mưu của VT cũng đã hiện nguyên hình từ lâu. Thật ra, Liên Minh VN Tự Do, bộ phận ngoại vi của VT đã làm điều đó rồi qua việc họ xác nhận công trạng của Hồ Chí Minh và xếp CSVN đứng hàng số một trong các thành phần dân tộc. Việc này đã bị cộng đồng tỵ nạn chống đối quyết liệt một thời gian.

e/ Quan khách đến từ VN dự lễ ra mắt – Hẳn bạn đọc khó có thể tưởng tượng được chuyện người trong nước xuất ngoại để tham dự lễ ra mắt của một đảng phái chính tri của người Việt rồi lại ung dung trở về mà không bị làm khó dễ gì? Thật là Tề Thiên Đại Thánh, nhưng lại là chuyện có thật, được VT công bố và tường thuật rõ ràng. Nếu những vị khách đó không phải là đảng viên CS, một ngàn phần trăm là họ đã không thể yên ổn khi trở về. Chắc chắn cũng chẳng có người dân nào có gan cóc tía dám liều mạng như vậy. Còn nếu những vị “khách quí” đó trở về bình an vô sự thì phải là thứ khách đặc biệt, và họ là ai thì có lẽ người viết không cần đoán mò. Nên coi đây là con dấu APPROVED VC đóng trên đơn xin việc của đảng VT. Chỉ có cách giải thích duy nhất này mà thôi.

Bước Ra Quân

Kế ve sầu thoát xác mới chỉ là bước đầu của kế hoạch tổng nổi dậy hòa bình. Bước kế tiếp là bước “Ra Quân”. Bước này mới thực sự là bước quan trọng có tính quyết định. Ý thức điều đó nên các đầu lãnh của VT mới đẻ ra sáng kiến tổ chức thật long trọng rình rang ngày 30-4. Họ thừa biết nếu tự mình đứng ra tổ chức thì chẳng có ma nào theo, nên mới tính kế “bổn cũ soạn lại” để xài . Không biết bên trong VT mời chào ra sao nhưng họ phổ biến một danh sách trên một trăm các nhân vật tai to mặt lớn và các đoàn thể trong cái gọi là ban cố vấn cho họ. Cái trò mượn đầu heo nấu cháo này Mặt Trận trước đây đã diễn đi diễn lại nhiều lần rồi nên xem ra hết linh và bị phản ứng ngược. Thực ra nếu chỉ có chuyện đổi tên đảng rồi hè nhau với các đoàn thể khác tổ chức ngày Quốc Hận thôi thì có lẽ ai nấy cũng hỷ xả bỏ qua cho xong chuyện. Nhưng VT muốn chơi nổi, và hẳn nhiên là có âm mưu. Họ tự tiện đổi tên Ngày Quốc Hận thàng Ngày Tự Do Cho VN, và dự định tổ chức một cuộc biểu dương lực lượng vĩ đại kéo đến trụ sở Quốc Hội tại Washington DC. Cuộc biểu dương lực lượng đó đặt tên Mỹ là Freedom March to Capitol Hill.

Ngày 30-4, như mọi người đều biết, từ ba chục năm qua, vốn được toàn thể đồng bào tỵ nạn gọi là ngày Quốc Hận. Thế nhưng Việt Tân lại xập xí xập ngầu đổi thành Ngày Tự Do Cho Vietnam. Ý định đó vừa đưa ra đã bị lật tẩy và bị chống đối rất quyết liệt. Bị chống đối quá , ngày “Tự Do Cho VN” lại một lần nữa được phù phép biến hóa thành ngày “Đấu Tranh Cho Tự Do VN”. Cũng vẫn còn bị chống, VT chơi trò nửa nạc nửa mỡ, vừa Quốc Hận, vừa Tự Do Cho VN. Như trên đã nói, chủ điểm của ngày này là một cuộc tuần hành vĩ đại của người Việt tại thủ đô nước Mỹ, dĩ nhiên do Việt Tân tổ chức và hướng dẫn. Có hai câu hỏi đặt ra là: thứ nhất, tại sao phải đổi Ngày Quốc Hận thành ngày Tự Do Cho VN. Và thứ hai, diễn hành tới điện Capitol để làm gì?

1. Ngày Quốc Hận thành Ngày Tự Do Cho VN – Chuyện tưởng niệm ngày quốc hận từ mấy chục năm nay đã trở thành nếp sống của cộng đồng, và cái nếp sống này đã có cái lý đương nhiên của nó. Đó là để nhắc nhở toàn dân VN, nhất là những người tỵ nạn tại hải ngoại phải luôn ghi nhớ biến cố đau thương tang tóc này của lịch sử dân tộc. Ghi nhớ lịch sử đất nước để ôn cố tri tân là truyền thống tốt đẹp của mọi dân tộc. Lấy chuyện Do Thái làm một thí dụ biện lý. Bức tường cổ đền thờ Jerusalem chỉ là một mảng tường xây cũ kỹ của ngôi đền thờ đã đổ nát. Nó ghi dấu một trang sử mất nước của người Do Thái và dân tộc này phải phân tán khắp nơi trên thế giới. Các chánh quyền Do Thái ngày nay họ có thừa phương tiện và khả năng phá bỏ mảng tường đổ nát kia đi và thay vào đó, xây một đền thờ nguy nga tráng lệ hơn gấp bội cho dân tộc của họ. Thế mà họ vẫn không làm, mà cứ giữ nguyên trạng mảng tường cũ với dụng ý nhắc nhỏ người dân Do Thái đừng quên mối nhục mất nước của họ. Đó là cái lý của người Do Thái. Một chuyện khác bên Tầu, Chu Nguyên Chương, người sáng lập nên triều đại nhà Minh, nguyên là một tên ăn mày. Khi trở thành hoàng đế nước Tầu khổng lồ, nhà vua giữ lại chiếc bị gậy và bộ đồ ăn xin ngày trước, treo thường trực trong cung điện cho con cháu và triều thần ra vào được thấy. Tại sao người Do Thái và người Tầu làm thế? Xin thưa những chí lớn thường không quên bài học qúa khứ để tự rèn luyện mình, và chỉ có những nhà chính trị có tầm nhìn xa mới thấy được xa hơn đầu mũi. Những ông đầu mục của đảng Việt Tân không phải là Sharon ngày nay, cũng chẳng phải là Chu Nguyên Chương ngày xưa. Họ chỉ là Việt Tân, do đó không thể hiểu nổi chuyện thiên hạ nên mới cứ loay hoay thay tên đổi họ hoài, hết tên mình đến tên đảng, và còn đến cả tên biến cố của Dân Tộc nữa. Trên đời chỉ có hạng đầu trộm đuôi cướp mới cần phải thay tên đổi họ để trốn tránh pháp luật. Và chỉ có CS mới đổi đi đổi lại tên đảng để bịp thiên hạ mà thôi. Các lãnh tụ VT nếu có tư cách sao lại bắt chước Hồ Chí Minh và bọn đầu trộm đuôi cướp? MT Hoàng Cơ Minh nếu đàng hoàng sao lại rập khuôn đảng bịp VC? Ngày Quốc Hận có gì không đúng mà phải đổi thành ngày Tự Do Cho VN?

Nhưng nghĩ cho cùng thì chuyện thay đổi này chưa hẳn đã là sáng kiến của những bộ óc heo, mà xem ra ẩn chứa một âm mưu thâm độc bên trong. Chuyện đã xẩy ra, VT có những mưu toan thầm kín muốn dấu nhưng không thể bưng bít được. Qua việc đổi danh xưng ngày 30-4, VT muốn nhắm hai mục đích. Thứ nhất, nếu thành công, nghĩa là được đa số đồng bào hưởng ứng, chủ trương xóa bỏ hận thù, quên đi qúa khứ, hướng về tương lai của VT sẽ được chứng minh là đúng. Thứ hai, điều này quan trọng, VT muốn bôi xóa đi hàng chữ “TỴ NẠN CỘNG SẢN” trên lý lịch của những đồng bào Vietnam tại hải ngoại, nạn nhân của ngày 30-4-1975. Theo quan niệm của VT thì phải xóa bỏ đi hoàn toàn dấu vết tỵ nạn thì mới dễ dàng hòa nhập với CS được. VC vẫn muốn thế, chúng không nhìn nhận người VN ở nước ngoài như chúng ta là tỵ nạn CS, mà là khúc ruột ngàn dặm của chúng. CS chiếm được miền Nam đã 30 năm, chúng thống nhất được giang sơn, nhưng vẫn không thống nhất được Dân Tộc. Mơ ước thống nhất mọi thành phần dân tộc, CS đã cố gắng rất nhiều nhưng không sao đạt được. CS đã phải vận động cả những tay sai của chúng trong một đại học danh tiếng của Hoa Kỳ giúp thực hiện điều này, nhưng chắc chắn sẽ không thành công. Nay chúng tại nhờ đến bàn tay đảng VT, nhưng một lần nữa chắc chắn sẽ lại thất bại, bởi vì mưu toan của VT vừa ló ra đã bị lật tẩy ngay tức thì. Chỉ việc so sánh hai chủ đề Ngày Quốc Hận của cộng đồng và Ngày Tự Do Cho VN của VT, ta sẽ nhìn thấy rõ ràng âm mưu này vì hai nội dung hoàn toàn khác nhau.

a/ Khác nhau về lập trường – Chủ đề Ngày Quốc Hận mang sắc thái chống cộng rõ rệt. Đồng bào tỵ nạn chủ trương Ngày Quốc Hận xác tín rõ ràng lập trường không chấp nhận chế độ CS. Trái lại, chủ đề Ngày Tự Do Cho VN của VT gắn liền với ý nghĩa một cuộc vận động đòi hỏi quyền lợi của người dân, không nhắm mục đích chống đối lại phỉ quyền CS.

b/ Khác nhau về mục đích – Đồng bào tỵ nạn tưởng niệm ngày 30-4 nhằm hun đúc ý chí đấu tranh giải trừ chế độ CS tại quê nhà. Đảng VT với chủ đề Ngày Tự Do Cho VN để kỷ niệm ngày 30-4 nhắm mục đích gì, thật sự không người ngoài nào biết rõ, nhưng nhất quyết không phải là để nâng cao tinh thần chống cộng.

c/ Khác nhau trên cương vị người chủ trương – Vì lập trường và mục đích khác nhau nên hai bên đứng trên hai cương vị khác nhau. Đồng bào tỵ nạn tưởng niệm ngày 30-4 trên cương vị là những nạn nhân của chế độ CSVN. Trong khi đó VT kỷ niệm 30-4 với chủ đề Ngày Tự Do Cho VN đứng trên cương vị của người dân VN đối với phỉ quyền VC mà họ ngầm thừa nhận.

2. Mục đích March To Capitol Hill – Nhiều người thắc mắc là tại sao lại “March to Capitol Hill”? Cái đó mới thật là lạ, nhưng thực ra chẳng có gì lạ cả. Nên nhớ điện Capitol là nơi quyết định tất cả các chính sách đối nội cũng như đối ngoại của nước Mỹ. Tập hợp được một rừng người kéo đến điện Capitol để nói lên nguyện vọng, đó là cách thức vận động hữu hiệu nhất ở Hoa Kỳ này. Các ông Mẽo đâu cần biết ất giáp gì, thấy VT được quần chúng ủng hộ chắc chắn sẽ “endorse” VT thôi. Trước đây nghe đâu đã có lần ông Bush cha kiếm đỏ con mắt mà không tìm ra được một người Việt có thể đại diện cộng đồng để ông nói chuyện. Nay ông Bush con có muốn nói gì thì đã có sẵn VT đấy rồi. Cho đến khi nào Mỹ và CSVN thực sự bắt tay vào làm diễn biến hoà bình thì với credit đã chôm chĩa được, VT chắc chắn sẽ là nhân tuyển thích hợp nhất được cả hai bên chấp nhận.

Có một kinh nghiệm lịch sử mà người viết không thể không nhắc lại ở đây. Ngày 19-8-1945, một cuộc mít tinh đông hàng trăm ngàn người diễn ra trước nhà hát lớn Hanoi để ủng hộ chính phủ. Bấy giờ VN không có chính phủ nào khác ngoài chính phủ Trần Trọng Kim ở Huế. Đây là cuộc biểu tình tự phát của dân chúng Hà Thành. Có chừng vài chục tên cán bộ Vẹm trà trọn len lỏi vào trong rừng người. Chúng lợi dụng lòng hăng say và sự dốt nát của đồng bào tung ra dăm ba biểu ngữ, bắn vài ba phái súng lục thị uy, phất cờ đỏ sao vàng, cướp máy phóng thanh hoan hô Hồ Chí Minh. Thế là Vẹm cướp được chính quyền ngon ơ. Trò chôm credit của Vẹm đã thành công.

Như đã nói ở trên, cuộc tuần hành Freedom March to Capitol Hill do VT khởi xướng, nhưng vì sợ không có ma nào tham gia, VT đã phải mời chào những tổ chức và cá nhân có uy tín trong cộng đồng tham dự. Trên nguyên tắc tổ chức là tổ chức chung, VT chỉ là một thành phần. Nếu cuộc diễn hành thành công và VT sẽ giữ mãi vai trò kéo màn nhắc tuồng thôi thì chắc sẽ không có gì để nói. Nhưng việc đời đâu có dễ dàng thế. Với bản chất chuyên chôm credit của VT, không biết rồi sự thể sẽ ra sao. Người viết sợ rằng lịch sử ngày 19-8-45 sẽ lại tái diễn.

Lịch Sử Tái Diễn

VC thoạt đầu có danh xưng chính thức là đảng Cộng Sản Đông Dương. Khi thiên hạ nhận ra chúng là lũ siêu lưu manh bịp bợm, chúng bèn đổi tên thành đảng Lao Động Vietnam. Sau khi chiếm được quyền hành trong tay, đảng Lao Động hết còn muốn lao động, mà chỉ biết ngTin Tức – Bình Luậnồi mát ăn bát vàng. Bị dân chửi đến tắt bếp, chúng phải đổi lại tên cũ là đảng CS, nhưng không còn là Đông Dương, mà là Vietnam, đảng CSVN. Bây giờ xem ra lịch sử lại tái diễn màn đổi tên đổi họ này. MT Hoàng Cơ Minh khi đã hết sáng (minh là sáng) nên đổi thành VT. Có lẽ mai này VT không còn mới (tân là mới) nữa, VT sẽ lại trở về với cái tên cũ chưa biết chừng. Nhưng có thể cũng giống như VẸM, nghĩa là trở lại na ná giống tên cũ mà thôi, chứ không giống hoàn toàn tên cũ. Cộng sản Đông Dương qua chặng đường hóa kiếp thành ra Cộng sản Vietnam. Cũng vậy, Mặt Trận qua chặng đường hóa kiếp có thể sẽ thành Mặt Mo, Mặt Mẹt, Mặt Dầy, Mặt Mâm, Mặt Thịt, Mặt Thớt, Mặt Trơ Trán Bóng, hay Mặt gì gì khác hay hơn? Người viết xin mượn ước đoán này để kết thúc bài viết. Kiếp ve sầu, lột xác trở thành sâu bọ là bản tính trời sanh của nó.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Posted in MÀN LỘT XÁC CỦA LOÀI VE - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất | Thẻ: | Leave a Comment »

MỘT BỊP! MỘT BỊP! LẠI MỘT BỊP! – Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Posted by tudodanchu trên Tháng Bảy 7, 2011

mot-bip

http://www.youtube.com/watch?v=Tudhp5TStWQ

http://www.youtube.com/user/rrrrssss2

MỘT BỊP! MỘT BỊP! LẠI MỘT BỊP! – Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Nếu bây giờ còn có ai nói về sự thể gọi là “nguy cơ mất nước” thì nhất định là sai. Tình trạng gọi là nguy cơ đã biến thành hiện thực có chứng minh rồi. Đất nước ta đã thực sự mất vào tay Tầu cộng. Đó là một sự thực hiển nhiên. Tuy rằng trên bình diện công pháp và đối với thế giới, VN vẫn là một quốc gia độc lập có chủ quyền, nhưng nhìn vào thực tại của tình hình đất nước, rõ ràng người VN đã mất nước vào tay người Tầu từ lâu.

Những thực tế chứng minh

1. Những đô thị Tầu mà người Việt gọi là khu phố Tầu mọc lên nhan nhản khắp nơi từ Bắc chí Nam. Theo một người biết rành chuyện trong nước nói ra, phố Tầu do người Tầu làm chủ, do quan chức Tầu cai trị. VGCS không có quyền sớ rớ tới. Họ trưng bảng hiệu Tầu, sống phong tục Tầu, nói tiếng Tầu, lập trường Tầu cho con em học, bán buôn đồ Tầu, chịu luật lệ Tầu chi phối. Nó khác với China Town ở San Francisco, vì China Town do chính quyền thành phố quản trị. Tóm lại, các khu phố Tầu thực sự là những nước Tầu thu gọn nằm trong lãnh thổ VN.

2. Những khu mỏ quặng, Những khu rừng thượng nguồn, những đồn điền cây công nghệ người Tầu sang chiếm cứ và khai thác. Công nhân là bộ đội Tầu cải trang. Khu vực khai thác, tuyệt đối người VN, kể cả bọn cầm quyền và công an không được héo lánh tới. Đây thực tế là những khu vực đóng quân của Tầu, quân số có nơi vượt cấp quân đoàn. Sách lược xâm thực này nhắm hai lợi ích vừa kinh tế, vừa quân sự. Phải kể đến nữa là 80% các công trình xây dựng trong nước do người Tầu trúng thầu với giá rẻ mạt. Hãng Tầu sử dụng công nhân Tầu. Từ kiến trúc sư vẽ đồ án cho đến người lau nhà, nấu bếp đều là Tầu, trong khi trí thức và công nhân VN thất nghiệp đầy đường.

3. Người Tầu ra vào VN tự do như đi trên đất Tầu không cần passort, không cần visa, công an phải chừa mặt không giám xét giấy tờ. Chúng muốn ở đâu và ở bao lâu, nhà nước VGCS không dám kiểm soát. Dân Tầu phạm pháp trên đất nước VN, luật pháp VN không được quyền xét xử. Thường dân Tầu say xỉn phá phách ngoài đường, chọc gái giữa đám đông, người dân địa phương khôn hồn thì đi trốn để tránh vạ lây. Nếu thưa kiện, công an sẽ đứng về phía bọn Tầu làm bậy.

4. Cách Tầu xâm lăng VN hữu hiệu nhất là tiêu diệt nền kinh tế VN. Hàng hóa Tầu đổ vào VN qua cửa khẩu không phải đóng thuế. Xài hàng Tầu rẻ hơn hàng sản xuất tại quốc nội rất nhiều. Các hãng xưởng VN đang chết dần chết mòn, hoặc sống thoi thóp và chật vật. Dân VN ngày nay xài hàng hóa Tầu, xem phim Tầu, tập tễnh phong hóa Tầu nên trở thành Tầu lúc nào mà không biết.

5. Các đường lối chính sách quốc gia đều học theo Tầu. Tầu làm trước, VN bắt chước làm theo sau. Mỗi khi có chuyện lớn, bọn lãnh đạo VGCS đều phải sang lãnh chỉ thị từ Bắc Kinh. Tổng bí thư đảng CSVN không hơn không kém là tên thái thú địa phương được thiên triều đặt lên để cai trị dân Việt.

Vân vân và vân vân. Như vậy thì chủ quyền quốc gia ở đâu mà không bảo là mất nước. Tình trạng Tầu hóa này trải qua chừng vài thế hệ nữa thì VN sẽ trở thành quận huyện của Tầu là chắc chắn. Hiện còn lại chuyện đôi khi xẩy ra như việc hải quân Tầu bắn giết ngư phủ VN, cắt cáp tầu thăm dò của VGCS v.v. bất quá chỉ đáng ví như những roi đòn quất vào mông đứa trẻ ngỗ nghịch không nghe lời dậy bảo. Hoặc, những tiếng nói đe dọa chiến tranh từ cửa miệng các quan chức Tầu coi như tiếng ông chủ rầy la đứa đầy tớ chểnh mảng công việc cho nó đi vào khuôn phép. Thế thôi. Theo ngu ý thì vào lúc này, không thể có chuyện nước Tầu xua quân xâm chiếm VN như hồi năm 1979 chúng dậy cho VN một bài học. Xét về các mặt lợi ích chính trị, quân sự, cũng như kinh tế, nước Tầu chẳng dại gì mà làm như vậy. Trước sau bề nào VN cũng phải nằm gọn trong tay rồi thì tội tình gì Tầu cộng phải nhọc công mà gây chiến tranh. Cách thôn tính hòa bình bằng sách lược chiến tranh không tiếng súng đã tỏ ra hữu hiệu không phải là thượng sách sao? Cho nên, điều mà nhiều người quan tâm vào lúc này, gọi nó là Biển Đông Dậy Sóng, chỉ là màn khói của bọn xâm lược lẫn lũ bán nước tung ra cho những nhu cầu chiến lược riêng của chúng mà thôi. Tầu muốn bành trướng chủ nghĩa Đại Hán, hơn nữa cần có cơm để nuôi một tỷ rưỡi dân, và cũng cần có đất để di dân. Hoa Kỳ cần con đường tự do đi lại trên biển và đầu tư. VGCS bán nước cần thu gom người dân về một mối cho dễ bề cai trị. Chúng muốn chạy tội bán nước trước nhân dân và lịch sử, và rất sợ bị trả thù nên cần phải dẹp tan sức chống đối của mọi thành phần mà chúng gọi là thế lực thù địch cả trong lẫn ngoài nước.

VGCS là một lũ Việt gian bán nước rành rành ra như thế, nhắm mắt cũng còn thấy, thế mà chúng lại luôn luôn thành công trong việc sử dụng sách lược khơi dậy lòng yêu nước của đồng bào để chống ngoại xâm bịp. Sách lược này mục đích là tiêu diệt những người yêu nước để chiếm độc quyền cai trị. Nói một cách chính chị chính em thì đây là ĐIỂM. Chống ngoại xâm chỉ là chiêu bài, hay là DIỆN. Sự thật trớ trêu nhưng rất hiển nhiên này cứ diễn đi diễn lại hoài mà hầu như đồng bào ta, kể cả những bậc đại trí thức cũng vẫn dễ dàng để cho VGCS lừa bịp.

Hồ Chí Minh gây chiến để tiêu diệt người yêu nước

Trong quá khứ sách lược gây chiến tranh chống xâm lược bịp của VGCS để tiêu diệt những đảng phái quốc gia và người yêu nước đã đem lại kết quả cho chúng ít nữa là hai lần.

Lần thứ nhất – Sau Đệ Nhị Thế Chíến, phong trào Dân Tộc Tự Quyết dâng lên cao tại hai lục địa Á Phi. Tất cả các nước thuộc địa lúc đó đều chọn giải pháp dành độc lập bằng cách tạm thời liên kết với “mẫu quốc” với một nền độc lập chưa hoàn chỉnh để tránh chiến tranh, xây dựng đất nước, và có thời gian kiện toàn thể chế ngõ hầu tiến tới một nền độc lập hoàn chỉnh về sau. Lấy thí dụ hai quốc gia gần gũi với VN là Philippines và Ấn Độ. Philippines được Mỹ trao trả độc lập ngày 4-7-1946, và Ấn Độ thoát ách thực dân Anh và tuyên bố độc lập ngày 15-8-1947. Những nước này không cần chủ nghĩa CS, cũng không cần chiến tranh, nhưng đã dành được độc lập một cách tương đối êm thắm, chẳng mấy tốn hao. Lý do là vì, một đàng chính các nước thực dân ý thức rằng chế độ thực dân đã đến lúc phải cáo chung rồi, ôm giữ mãi thuộc địa chỉ là ảo tưởng. Đàng khác, các dân tộc bị trị cũng nhận ra rằng đấu tranh dành độc lập bằng con đường thương nghị là tiết kiệm nhất và cũng hữu hiệu nhất.

Chỉ trừ có VN dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh thì không thế. Trong khi nạn đói năm 1945 tại miền Bắc chưa được khắc phục, thì Việt Minh phát động Tuần Lễ Vàng để vơ vét vàng trong dân chúng. Hồ dùng số vàng này dút lót cho bọn tướng của Tưởng Giới Thạch sang VN giải giới quân đội Nhật hầu ly gián Quốc Dân Đảng Trung Hoa với các đảng phái quốc gia VN. Đồng thời, Hồ mua chuộc tướng Tầu Tiêu Văn giúp thực hiện kế sách Chính Phủ Liên Hiệp (CPLH) của hắn. CPLH là một âm mưu rất thâm độc của Hồ Chí Minh. Sau khi chính phủ này ký Hiệp Ước Sơ Bộ ngày 6-3-1946 với Pháp. Hồ được rảnh tay đối phó với quân Tưởng và với Pháp, hắn lập tức ra lệnh cho Việt Minh truy quyét và tiêu diệt các đảng phái quốc gia và những thành phân bất phục tùng chúng. Các lãnh tụ VN Quốc Dân Đảng và Đại Việt như cụ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam v.v. phải chạy sang Tầu để thoát thân. Hiệp Ước Sơ Bộ có điều khoản quan trọng là Pháp thừa nhận nền độc lập của VN trong Khối Liên Hiệp Pháp với một số hạn chế về nội trị và ngoại giao. Hiệp Ước này có chữ ký của Hồ Chí Minh, nhưng đến tháng 12 năm đó, Hồ xé bỏ bản Hiệp Ước, phản bội lại những điều đã ký kết với Sainteny và cụ Vũ Hồng Khanh, và quay ra chống Pháp.

Do tinh thần yêu nước của nhân dân ta rất cao, lại phải chịu đựng sự tủi nhục dưới ách thực dân Pháp trong gần một thế kỷ, chiêu bài chống Pháp Hồ Chí Minh tung ra hợp thời và rất tâm lý, đã dễ dàng lôi kéo được đa số quần chúng theo hắn, kể cả trí thức và thành phần tiểu tư sản thành thị. Chống Pháp 8 năm (1946-1954), với Hiệp Định Genève 1954, Hồ dành được một nửa phần giang sơn gấm vóc của Tổ Tiên và tròng lên đó một thứ gông cùm hà khắc và tàn ác hơn cùm gông của thực dân Pháp trước đó gấp trăm lần. Lịch sử ghi nhận, Tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của nhân dân VN bị Hồ Chí Minh và đồng đảng của hắn lừa bịp và ăn cướp thành công lần thứ nhất.

Lần thứ hai – Ngay sau khi Hiệp Định Genève vừa ký kết, Hồ Chí Minh đã lập ngay kế hoạch cướp miền Nam bằng võ lực cũng lại với chiêu bài chống đế quốc xâm lược. Kẻ xâm lược lần này là Mỹ.

Bất cứ nhà viết sử vô tư và có lương tâm nào cũng phải nhìn nhận rằng trong giai đoạn nước VN bị phân chia thành hai miền Nam Bắc thì miền Nam có độc lập, tự do, dân chủ, xã hội trù phú, đời sống ấm no và thanh bình hơn miền Bắc gấp bội. Hồ và đồng đảng dù rất thèm muốn miền Nam nhưng không dám vô cớ ngang nhiên xua quân xâm chiếm vì sợ dư luận của thế gìới. Ngay cả Pháp (lúc đó rất hận Mỹ vì trận Điện Biên Phủ), Liên Sô và Trung cộng cũng không dám ngoảnh mặt đi cho Hồ làm chuyện đó, bởi vì những nước này đã ký tên trên tờ Hiệp Định Genève. Do đó Hồ buộc phải tạo ra lý do để hành động. Hồ biết Mỹ muốn đem quân đội vào miền Nam, nên vấn đề là làm sao tạo cơ hội cho Mỹ đạt được ý nguyện. Chỉ có khi nào Mỹ đem quân vào VN thì Hồ mới có lý do trương chiêu bài chống xâm lược để gây chiến với phe Quốc Gia mà thâu tóm miền Nam. Sự cản trở cho kế hoạch của Hồ là người lãnh đạo của miền Nam lúc đó là TT Ngô Đình Diệm tuyệt đối không chịu để cho Mỹ đổ quân. Để trừ đi được cái trở lực này, Hồ lôi kéo bọn trí thức bất tài nhưng ham quyền và dùng cán bộ nằm vùng là những nhà sư của nhóm Phật Giáo Ấn Quang giàn dựng ra cái gọi là chính quyền “đàn áp Phật Giáo” để giết TT Diệm. Mỹ hẳn biết nhiều nhà sư là đảng viên CS, nhưng vì là “đúng tủ” của Mỹ, nên rất hoan hỉ tích cực tham gia vào việc sát nhân này.

TT Diệm chết, Mỹ tự do đổ quân vào VN như chỗ không người vì bọn tướng lãnh lãnh đạo bất tài của miền Nam lúc đó. Mỹ đem quân vào VN có nghĩa là ban cho CS miền Bắc cái lý do để xua quân xâm chiếm miền Nam. Lại một cuộc chiến nữa bắt đầu do Hồ Chí Minh và đồng đảng gây ra. Ngày 22-10-1957, lần đầu tiên toán cố vấn viện trợ quân sự MAAG (Military Assistance Advisory Group) tại Saigon bị đặc công CS đánh bom làm bị thương 13 nhân viên. Nếu lấy thời điểm này làm khởi đầu cho cái gọi là cuộc chiến chống Mỹ cứu nước của Hồ Chí Minh và kết thúc vào ngày 30-4-1975, thì chiến tranh kéo dài suýt soát 17 năm. Cuộc chiến đã cướp đi khoảng 4 triệu sinh mạng người VN, gần 60 ngàn người ngoại quốc kể cả 58.220 quân nhân Hoa Kỳ. Mất mát về vật chất và tinh thần thì vô kể.

Tuy VGCS trương tấm bảng chống Mỹ, nhưng chúng thừa hiểu rằng nước Mỹ không phải là một đế quốc có tham vọng đất đai. Do đó, chống Mỹ chỉ là một chiêu bài bịp để vận động quần chúng. Mục tiêu của cuộc chiến là chiếm miền Nam và tiêu diệt những người VN yêu nước để CS độc quyền cai trị. Với chiêu bài chống Mỹ cứu nước, Hồ và đồng đảng lại lôi kéo thành công được nhân dân VN vào cái âm mưu lừa bịp một lần nữa. Tinh thần yêu nước ngây thơ của người dân VN lại bị cướp trắng. Nhân dân miền Bắc không hiểu và không biết phân biệt bị bịp đã đành, trí thức miền Nam, nhiều chính khách nữa, cũng sẵn sàng tự để cho mình bị lừa bịp mới là chuyện lạ không hiểu nổi.

Lịch sử đang tái diễn

Hiện nay, VGCS lại đang dở trò lừa bịp để ăn cướp lòng yêu nước của nhân dân VN một lần nữa qua chiêu bài chống xâm lược với những cuộc biểu tình phô trương lá cờ đỏ sao vàng. Quân xâm lược bây giờ là người anh em 16 chữ vàng ròng Trung cộng.

Luật pháp của VGCS cấm tụ họp không có phép từ 5 người trở lên. Vậy tại sao lại có những cuộc biểu tình hàng ngàn người chống Trung cộng tại nhiều nơi trong nước trong mấy tuần lễ vừa qua? Có phép hay không có phép? Thứ trưởng ngoại giao VGCS Hồ Xuân Sơn đi Tầu hội họp, tuyên bố rằng liên hệ giữa Trung Hoa và VN vẫn dựa trên phương châm 16 chữ vàng và tinh thần 4 tốt, tình hình vẫn tốt đẹp và ổn định, đảng và nhà nước VGCS vẫn giao hảo bình thường với Tầu. Thế mà tại sao dân VN xuống đường biểu tình chống Tầu lại được VGCS để yên? Có phải là vô lý không? Nhưng xin thưa cái đuôi chồn lòi ra rồi. Các cuộc biểu tình nhất định phải có phép mới có thể xẩy ra được. Chắc chắn như vậy bởi vì đây là VN xã hội chủ nghĩa chứ không phải Pháp, Mỹ, Maroc, hay nước nào khác. Câu hỏi đặt ra là VGCS để cho dân chúng biểu tình như vậy thì chúng có thật tâm chống Trung cộng không? Thú thật người viết hỏi chơi vậy thôi, chứ tin rằng ai nấy đã có câu trả lời chính xác rồi.

Ải Nam Quan đã mất vào tay Tầu. Thác Bản Dốc đã mất vào tay Tầu. Nhiều đất đai biên giới phía Bắc đã mất vào tay Tầu. Biển đã mất vào tay Tầu. Hoàng Sa, Trường Sa đã mất vào tay Tầu. Lại nữa, những chứng cớ xâm lược của Tầu trên lãnh thổ VN mà chúng tôi liệt kê ở trên, tất cả chứng minh rằng giang sơn gấm vóc của Tổ Tiên đã bị Tầu cướp đoạt, ít ra là từng phần và là những phần quan trọng. Còn nữa, khi hải quân Tầu bắn chìm tầu đánh cá của dân Việt trong hải phận VN, và giết ngư phủ VN, cắt giây cáp của tầu thăm dò của VN, VGCS cũng vẫn im thin thít, coi như chúng thừa nhận các hành động côn đồ của Trung cộng là chính đáng. Trước tình trạng Trung cộng xâm chiếm VN như thế, người ta không hề thấy đảng và nhà nước VGCS có phản ứng nào để chống trả. Trái lại chúng vẫn duy trì tình anh em môi hở răng lạnh với Tầu trên cơ sở phương châm 16 chữ vàng và tinh thần 4 tốt. Như vậy thì VGCS chống Trung cộng xâm lược ở chỗ nào? Theo tuyên bố của tên thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn sau các cuộc biểu tình mà chúng tôi vừa tường trình thì VGCS chống Tầu xâm lược ở chỗ nào?

Hơn nữa theo binh pháp thì chống ngoại xâm là phải chận đánh giặc ngay khi chúng còn ngoài cửa ngõ đất nước. Để cho giặc vô ở hẳn trong nước rồi mới biểu tình đuổi giặc mà gọi là chống xâm lược sao? Vài ngàn người biểu tình có đuổi được giặc không? Vậy nên phải kết luận là những cuộc biểu tình được VGCS cho phép chỉ là những màn trình diễn nhắm những mục tiêu khác chứ không phải là chống Trung cộng. Những cuộc biểu tình tuy do VGCS ngầm tổ chức, nhưng không thiếu sự có mặt của tuổi trẻ VN yêu nước. Đó là lý do chúng tôi nói tinh thần yêu nước của nhân dân VN đã bị VGCS ăn cướp. Xin rành mạch ở chỗ đó.

Vẫn như hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ trước đây, chống Trung cộng xâm lược hiện nay chỉ là diện, tiêu diệt những người VN yêu nước mới là điểm. Những sự kiện nhìn thấy bằng con mắt trong các cuộc biểu tình nói lên điều đó. Ở trong nước, chỉ có những người biểu tình tuần hành theo lá cờ máu, hô các khẩu hiệu của cán bộ trà trộn đi kèm, hát những bài ca ca tụng CS. Ai có biểu hiện khác tức thì bị khóa tay, bóp họng, trấn áp, đẩy lên xe cây. Những người này mới thực sụ tham gia biểu tình vì tinh thần chống xâm lược. Biểu tình rõ ràng đã trở thành cái bẫy để thu hút những người chống cộng xuất hiện. Tại hải ngoại, lá cờ máu xuất hiện tràn ngập trong các cuộc biểu tình ngụ ý là chế độ VGCS cũng quyết tâm chống Tầu, nhưng thực chất là để lấn át hầu đi đến việc xóa bỏ lá cờ Vàng 3 Sọc Đỏ của đồng bào tỵ nạn. Đó mới là mục đích chính và tối hậu của VGCS. Trò chơi này là sách lược lấn đất dành dân của VGCS. Nguyên tắc của trò chơi là lá cờ máu cắm ở nơi nào có người Việt cư ngụ, người Việt nơi đó là thần dân của chế độ. Cuộc chiến tranh hiện nay giữa hai phe người Việt không phải bằng súng đạn như xưa, mà là bằng lá cờ, nên có thể gọi là cuộc chiến của những lá cờ. Cắm được lá cờ máu trên các cộng đồng tỵ nạn là coi như kết thúc được công cuộc bình định từ sau ngày 30-4-1975. Nếu việc thành, người Việt Nam tỵ nạn sẽ được goị là Việt kiều. Mọi tầng lớp theo nghề nghiệp hoặc tuổi tác sẽ được đoàn ngũ hoá thành hội, thành đoàn để sinh hoạt. Các chi bộ và tổ đảng sẽ được thành lập để chỉ đạo các cộng đồng. Những người còn mang tư tưởng chống cộng sẽ phải rút vào cuộc sống của loài sò, ốc quanh quẩn trong các khe, hốc đá. Lúc đó VGCS kể như là đã toàn thắng. Chúng tha hồ ăn ngon, ngủ yên.

Từ trước tới nay, chưa bao giờ VGCS cắm được lá cờ máu lên giữa cộng đồng tỵ nạn. Nhưng sau cuộc biểu tình ở trong nước ngày 5-6 đến nay, việc này xem ra chúng đã khá thành công. Lá cờ máu bay thoải mái trên nhiều Website của người tỵ nạn, xuất hiện trong nhiều cuộc xuống đường trên đường phố nơi người tỵ nạn cư ngụ. Nếu truy nguyên nhân, thì lý do một phần là vì tinh thần chống cộng của người tỵ nạn đã hầu như cạn kiệt mất rồi. Một phần khác là do bọn trở cờ, bọn tay sai, và bè lũ hòa hợp hòa giải hỗ trợ. Không phải chúng hành động vô ý thức, mà có chủ ý. Chúng tự nguyện đứng vào hàng ngũ với VGCS để chống Trung cộng vì cho rằng VGCS diễn vở tuồng chống Trung cộng thật hay. Chủ trương của chúng, miễn là chống Trung cộng thì lá cờ nào cũng OK, dù là lá cờ máu, và lá cờ này đứng ra lãnh đạo công cuộc cũng tốt thôi. Chúng làm chính trị nên đã biết và biết rất rõ ràng, nhưng chúng không ke (care), lá cờ máu biểu tượng cho một chế độ từ bản chất là tay sai ngoại bang và bán nước. Vì thế lá cờ máu chính là biểu tượng của tinh thần bán nước. Một biểu tượng bán nước không thể đồng thời là yêu nước được. Bây giờ chúng suy tôn lá cờ bán nước lên làm minh chủ cho công cuộc chống xâm lược thì thật là thậm khôi hài và vô lý. Nhưng chúng không ke. Trong khi chúng biết rõ lá cờ Vàng là biểu tượng của tự do và những giá trị cao quí. Nó đã có thành tích hơn nửa thế kỷ chống CS miền Bắc xâm lược, và đã lập thành tích chống Tầu cộng chiếm đảo Hoàng Sa năm 1974. Những kẻ đó đã một thời nương thân dưới lá cờ này, nhưng chúng không quan tâm và cố tình quên. Công cuộc chống Đại Hán xâm lược của Dân Tộc VN đang là một thảm kịch và còn là một thảm họa.

Tóm tắt dòng suy nghĩ

Người viết tự nhận rằng cái tiêu đề của bài có vẻ tào lao nên có lẽ làm bạn đọc ngứa mắt. Vì thế nên sẽ không có kết luận nào cho cái sự tào lao của mình. Thay vào đó người viết xin có vài câu thơ con cóc để kết thúc. Thơ trái vần, chẳng niêm, cũng chẳng vận, xin quí bạn đọc đừng cười chê:

Một bịp! Một bịp! Lại một bịp!

Nhắn này lũ chó chuyên ăn kít.

Theo voi dễ còn bã mía ăn

Bám Hồ chỉ có mà hửi địt.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Posted in MỘT BỊP! MỘT BỊP! LẠI MỘT BỊP! - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất | Thẻ: | Leave a Comment »

Súc Vật Phan Diễn – Nghị Quyết 36

Posted by tudodanchu trên Tháng Sáu 11, 2011

phan-dien-nghi-quyet-36

Súc Vật Phan Diễn – Nghị Quyết 36

Nhạc chế: Nghị quyết 36

Con cháu thằng Cuông, quân việt cộng. Những tên việt gian láo mà hèn. Mới hôm nào đây tụi mày la chí chó, chửi dân hải ngoại, người lưu vong, phát ngôn những lời láo lếu. Nay nhân dân vượt biên ra hải ngoại, giàu sang có quá nhiều đô-la nên bầy cộng nô ước mong, muốn được mà làm quen.

Phan Diễn, thằng con hoang lạc loài, ủy viên việt gian chính trị bộ. Mi kêu gọi dân trở về xây đất nước, hãy quên những hận thù năm xưa, bắt tay “dĩ hòa vi quí” ?! Ngu hay sao mà tin con cháu Hồ, tụi bay chót lưỡi đầu môi thôi, ra nghị định 36 kia để lừa người lưu vong.

Lúc xưa thì ai phản động bán nước, hôm nay là ông việt kiều yêu nước. Những tên cộng nô mồm mép ba hoa, chúng bay chỉ yêu tiền với đô-la chứ đâu có thương yêu người xa xứ. Sao khi xưa người ta đi vượt biên, mi kêu người ta là phản động, giờ thì lạy van người ta.

36 kiểu chơi, chơi kiểu nào? Kiểu xin “cầm cu” bác việt kiều à !? Đi ăn mày ông việt kiều xin bố thí, kính mong “khúc ruột ngàn phương xa” giúp cho quê nghèo đất nước. Quân gian manh cộng nô con cháu Hồ, tụi bay bán nước hại nhân dân, ra nghị định 36 kia để lừa người ta thôi.

Ghi chú:
Thằng Cuông là thằng chó đẻ hồ chí minh (chòm xóm gọi thằng hồ chí minh hay nguyễn sinh cung là thằng Cuông) hoặc thằng chó đẻ nguyễn minh triết (thằng nguyễn minh triết tên thật là Trần Cuông, cái tên nguyễn minh triết là cái tên ăn cắp từ văn bằng của người khác từ thời Việt Nam Cộng Hòa)

Bây giờ khách ngoại quốc mang đô-la về Việt Nam là bị nhà nước VN trấn lột hết tiền đô-la, đổi qua tiền VN giá rẻ mạt chẳng khác ăn cướp, rồi trở về nước ngoài gần như với tay không !!! Ai không khai báo tiền đô-la nếu bị phát hiện sẽ bị tịch thu tất cả và bị khép tội phản động là giữ tiền đô-la để phá hoại kinh tế VN. Phải đưa hết tiền đô-la cho nhà nước xài để nhà nước có đủ tiền đô-la hiến dâng cho nước Tàu vĩ đại để bảo vệ hệ thống XHCN thống trị toàn cầu !!!

http://www.youtube.com/watch?v=w1gpVvsAXY8

http://www.youtube.com/user/communistcrimes8

Posted in Súc Vật Phan Diễn - Nghị Quyết 36 | Thẻ: | Leave a Comment »

Tiananmen Square Massacre 1989 by Chinese Communist Party

Posted by tudodanchu trên Tháng Sáu 4, 2011

Tiananmen Square Massacre 1989 by Chinese Communist Party

Part 01/26:

http://www.youtube.com/v/-B3WgpRLEzc


Part 02/26:

http://www.youtube.com/v/cWF-M3GWhUI


Part 03/26:

http://www.youtube.com/v/lMTd1NgSKks


Part 04/26:

http://www.youtube.com/v/p03w5b8wS0E


Part 05/26:

http://www.youtube.com/v/QpgIoPAr1Ko


Part 06/26:

http://www.youtube.com/v/ygdn7vMjWqU


Part 07/26:

http://www.youtube.com/v/iqkAzCRhBzk


Part 08/26:

http://www.youtube.com/v/FvQX34_PuZQ


Part 09/26:

http://www.youtube.com/v/KIuyGGF7CEY


Part 10/26:

http://www.youtube.com/v/u3DJXiN2lYU


Part 11/26:

http://www.youtube.com/v/Tq7srvDBeEI


Part 12/26:

http://www.youtube.com/v/wBTiTOjbgpI


Part 13/26:

http://www.youtube.com/v/SQZAPFJAkfs


Part 14/26:

http://www.youtube.com/v/78xbl_iWmwY


Part 15/26:

http://www.youtube.com/v/2zwt1NOyUDE


Part 16/26:

http://www.youtube.com/v/68yM66Dpn4M


Part 17/26:

http://www.youtube.com/v/HTdbuamFYYo


Part 18/26:

http://www.youtube.com/v/BGN4cACGne8


Part 19/26:

http://www.youtube.com/v/QT6ussI34mE


Part 20/26:

http://www.youtube.com/v/nDR2-ONxCck


Part 21/26:

http://www.youtube.com/v/ngZW2U3ysmU


Part 22/26:

http://www.youtube.com/v/U25UYtlp6ZA


Part 23/26:

http://www.youtube.com/v/uJ4doXY55cg


Part 24/26:

http://www.youtube.com/v/nygexp9T_k4


Part 25/26:

http://www.youtube.com/v/W5EoGfkvEgA


Part 26/26:

http://www.youtube.com/v/HIcWrDB7v0c

Posted in Tiananmen Square Massacre 1989 by Chinese Communist Party | Thẻ: | Leave a Comment »

Chân dung bọn phản động

Posted by tudodanchu trên Tháng Năm 29, 2011

chan-dung-bon-phan-dong

Chân dung bọn phản động

http://www.youtube.com/watch?v=pQhQPBHcaF0

http://www.youtube.com/user/notocommunism7

Posted in Chân dung bọn phản động | Thẻ: | Leave a Comment »